Gió sông cuồn cuộn, tà áo tung bay phần phật.
Lương Cừ ngồi xếp bằng trong thuyền, không ngừng quan sát địa đồ, lông mày nhăn thành chữ Bát (八).
Lại nhìn tứ phía, sông lớn mênh mông, thỉnh thoảng xen lẫn vài hòn đảo, mặt trời treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Biết hắn sắp đột phá ải Huyết, mấy ngày trước, Dương Sư đã cho hắn Hoán huyết đan, Ngưng huyết đan, thêm cả Hoạt huyết đan có thuốc dẫn làm từ sừng Cá chim sừng trâu, Lương Cừ đều mang theo trên người, lo trước khỏi họa.
Kết quả là, nghìn tính vạn tính nhưng lại bỏ sót một thứ quan trong nhất.
"Không mang theo la bàn rồi..."
Lần đầu đi xa nhà, không khỏi có chút bỡ ngỡ.
Thời đại này, không có phương tiện định vị, đường xá không tốt, thêm vào đó là sự hạn chế về hộ tịch, phạm vi hoạt động của người dân rất nhỏ, người có thể tự do đi lại giữa các Huyện đều là cao thủ có bản lĩnh.
Nếu có thể qua lại giữa các Phủ thì lại càng không tầm thường, người như vậy các Đại thương hội đều tranh nhau muốn, đi đâu cũng không phải lo việc ăn uống.
"Dừng!"
Nheo Béo và Không Thể Động giảm kình lực xuống, vệt nước rẽ sóng phía sau thuyền nhanh chóng khép lại.
"Đi vào gần bờ..."...
Đầu thuyền, Lương Cừ đưa tay ra bảo vệ một vũng nước nhỏ, trong đó có một phiến lá cây đang trôi nổi, trên gân lá có dán một cây châm sắt, dưới tác dụng từ hóa của châm sắt, phần nhọn của lá cây chậm rãi chỉ về hướng Bắc.
Không có la bàn căn bản cũng không làm khó được Lương Cừ.
Vào gần bờ, tìm một thôn trang nhỏ, thứ đồ cao cấp như la bàn không mua được, nhưng nam cày nữ dệt, mua một cây châm sắt vẫn thoải mái, chà trên tóc một lúc cho dính chút từ tính là có thể sử dụng như một chiếc la bàn.
"Nghiêng rồi, nghiêng rồi, A Béo, người sang trái một chút!"
Nheo Béo sử dụng ba phần kình lực vỗ lên mặt nước bên phải, phương hướng đầu thuyền thoáng thay đổi rồi tiếp tục lao nhanh đi.
Thứ này chẳng khác gì la bàn, nhưng cứ cách một khoảng thời gian là phải dừng lại, một lần nữa xác nhận lại phương hướng.
Nếu đi đường bộ, từ huyện Bình Dương đến huyện Phong Phụ phải đi một vòng, nhưng nếu đi đường thủy thì lại là đường thẳng, chỉ tính riêng khoảng cách đã giảm bớt gần 30%.
Không có la bàn để liên tục định vị, không thể đi một đường thẳng tắp được, nhiều khả năng sẽ thành đường ngoằn nghèo, đoán chừng phải mất thêm gần nửa ngày, nhưng như vậy vẫn nhanh hơn chút so với đi đường bộ.
Aiz.
Lần đầu đi xa, lại không có ai dẫn dắt, vấn đề cần phải chú ý quá nhiều.
Lương Cừ lại học được thêm rồi. ...
Đêm tối đầy sao, tỏa sáng rực rỡ.
Hơn mười chiếc thuyền nhỏ trải dài trên mặt sông, kéo dài tận hơn hai dặm, gần như đến biên giới vùng nước sâu.
Lúc huyện Bình Dương vẫn còn là trấn, thuyền lớn qua lại giữa hai bên đều phải đi theo đường thủy này, hễ có người qua lại, không có khả năng không bị phát hiện.
Ba!
Một bàn tay lớn vỗ lên mặt, con muỗi đã hút no một bụng máu nổ tung thành một vệt máu.
Mấy hán tử thô kệch đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, buồn bực ngán ngẩm, bọn hắn đều không phải là Võ Giả, ở trên mặt sông cũng chỉ để muỗi đốt.
"Chết tiệt, sao nhiều muỗi thế, có thấy người nào đến không?"
"Cá còn chẳng có nổi một con, lấy đâu ra người?"
"Mấy ngày rồi, còn chưa tới nữa sao?"
"Mới mấy ngày thôi, căn cứ theo tốc độ bình thường, tin tức có lẽ là hôm qua hoặc hôm kia mới tới nơi, có thế nào cũng phải mất 1-2 ngày chứ"
"Vậy sao chúng ta phải chờ từ sớm như vậy?"
"Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bị muỗi đốt là chúng ta, cũng không phải là Bang chủ, chúng ta ở đây nửa tháng cũng không ảnh hưởng đến việc Bang chủ cưới tiểu thiếp mới"
Im lặng một hồi.
"Mẹ nó, đều là Lâm lão nhị gây họa, hắn không ngăn cản được tên chó chết kia, để bên trên biết được, không thì chúng ta cũng không phải ngồi trên sông chịu tội cho muỗi đốt, trước kia cũng chưa từng xảy ra chuyện như thế."
"Trước kia làm gì có ai quản việc trên sông, chỉ cần đám nhà quê kia đúng hạn nộp thuế, sẽ không ai quản sự sống chết của ngươi, nay Hà Bạc Sở tới, còn ở ngay sát vách, chúng ta làm việc chắc chắn không thể tự do như trước. Mấy hôm trước, Nhị Bang chủ không phải đã nói rồi sao, nay Kình Bang chúng ta phải thu liễm một chút, cuộc sống không còn dễ dàng như trước được nữa, nghe nói còn chuẩn bị cắt giảm nhân lực đấy?"
Một hán tử khác xen vào:
"Các ngươi nói xem, nếu Hà Bạc Sở gì đó kia thật sự quản việc này, phái người tới, chúng ta thật sự phải giết quan sao?"
"Giết quan? Nghĩ cái gì đấy? Không muốn sống nữa à? Cái cánh tay cái bắp chân bé tí kia của ngươi mà cũng giết nổi quan à? Lời Nhị Bang chủ nói người không nghe thấy à, chỉ cần cho hắn ít tiền rồi đuổi về là được, chớ có sinh sự."
"Đuổi về được sao?"
"Ngươi thấy con mèo nào mà không ăn vụng chưa? Làm quan mà không kiếm tiền thì ngươi làm quan làm gì?"
"Nhịn tí đi, Tam Bang chủ nói rồi, chờ chuyện này qua đi sẽ dẫn chúng ta đi Thiêm Hương Lâu chơi đùa với nữ tử, tha hồ mà vui vẻ!"
"Nói tới lại ngứa ngáy"
"Ngứa ngáy cái gì, tên nhát gan này, ngươi không phải bị lây bệnh rồi đấy chứ?"
"Đồ chó ngu này! Biến mẹ ngươi đi!"...