Mặt trời dần lên cao, gió sớm thổi qua ngọn cỏ lau, xung quanh là một mảnh hiu quạnh.
Mất nửa ngày cộng thêm một buổi tối, Lương Cừ đã tới huyện Phong Phụ.
Đi men theo bờ, hắn đi ngang qua vài hương thôn, thị trấn nhỏ, quang cảnh nhìn thấy khác biệt hoàn toàn so với huyện Bình Dương.
Giá lương thực ở huyện Bình Dương tăng lên rất cao, rất nhiều người đều khổ không thể tả, nhưng dù sao cũng không phải do thiên tai mà là do nhân họa.
Không có lũ lụt và hạn hán, lương thực dưới đất sinh trưởng, cộng thêm sự tiếp tế của mấy Phủ xung quanh, miễn cưỡng có thể sống được.
Ai cũng biết chỉ cần sống qua được khoảng thời gian này, chờ đến mùa thu hoạch lúa gạo, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, đám nhà giàu mới tới cũng đang nhao nhao xây nhà, nhà lớn xây trên mảnh đất bằng, mỗi ngày một khác, mọi người đều có thể cảm nhận được sức sống ẩn chứa bên trong đó.
Nhưng huyện Phong Phụ này thì lại là một mảnh yên lặng chết chóc.
Trong mấy thôn đầu tiên mà Lương Cừ đi qua, đa phần đều là lão nhân gần đất xa trời.
Huyện Bình Dương có nhiều thanh niên trai tráng như vậy cũng không phải xuất hiện từ trên trời, đều là dựa vào những thôn trang xung quanh đóng góp phần nhiều.
Rất nhiều thôn trang nhỏ vốn chỉ có một hai trăm người, nhưng lại bị Quỷ Mẫu Giáo giết mất một nửa, số còn lại cũng bị dọa sợ phải chạy đi mất, chỉ còn lại những người già đi không nổi nữa.
Chỉ có trấn lớn, huyện lớn thì tình huống mới khá hơn, trong nhà nhiều thứ đáng tiền, không đến mức dễ bị doạ chạy đi mất.
"Lão ca, có thể nói cho ta biết, thị trấn của các ngươi tên là gì được không?"
Khó khăn lắm mới thấy một thị trấn tương đối náo nhiệt, Lương Cừ để ba thú lặn xuống dưới nước, còn mình thì chèo thuyền về phía trước, ngăn một ngư dân đang trở về thuyền lại hỏi chuyện.
Ngư dân thấy quan phục trên người Lương Cừ liền vội vàng quỳ xuống, được Lương Cừ nhanh nhẹn túm lấy tay ngăn hắn lại.
"Không cần phải vậy, ta chỉ muốn hỏi thăm thôi, lão ca, ngươi nói thật với ta là được"
Ngư dân run rẩy nói:
"Bẩm đại nhân, chỗ chúng ta là thị trấn Thạch Kiều"
"Thị trấn Thạch Kiều... Vậy ngươi có biết trấn Ô Thủy ở đâu không?"
"Biết, biết". Ngư dân liên tục gật đầu, chỉ về phía Tây rồi nói:
"Theo đường thủy đi hơn hai mươi dặm nữa về phía Tây là đến"
"Vậy là ta đi đúng hướng rồi". Lương Cừ gật đầu rồi hỏi tiếp:
"Lão ca, ta có chuyện không rõ, ta chèo thuyền một đường tới đây, sao thuyền của các ngươi đều neo đậu hết trên bến vậy?"
Việc này rất kỳ quái.
Thông thường, bến thuyền đều là do tư nhân hoặc quan phủ xây dựng lên, muốn neo đậu ở đó đều phải nộp tiền, giống như thị trấn Nghĩa Hưng, bình thường là hai văn, vào mùa nước lên thì lên tới bốn văn.
Trước khi phát đạt, Lương Cừ cũng phải nộp tiền.
Nhưng cũng có người lá gan lớn, không sợ xảy ra chuyện, dừng thuyền bên trong bụi cỏ lau, để mặc gió táp mưa sa.
Hoặc là vài người gặp khó khăn, ví dụ như cha mẹ hay con cái bị bệnh, có đôi khi cũng sẽ mạo hiểm neo đậu ở bên ngoài, giảm bớt chút tiền tương đương một chén rượu này.
Mỗi người đều có cách sống riêng.
Nhưng Lương Cừ một đường đi tới đây, đi qua mấy bụi cỏ lau, căn bản không nhìn thấy tình huống này.
"Đại nhân khách khí quá"
Ngư dân vô cùng hoảng hốt với cách gọi của Lương Cừ, run rẩy trả lời:
"Đại nhân có điều không biết, toàn bộ thuyền ở đây, có một cái tính một cái, đều của Trại cá cả, ngài neo đậu ở bên ngoài, không phải sẽ bị đánh chết sao?"
Lương Cừ sững sờ:
"Cả đoạn đường ta tới đây, đi ngang qua nhiều thôn như vậy, thuyền đánh cá đều thuộc về Trại cá hết sao?"
"Đúng vậy!"
Sao có thể như vậy được?
Phản ứng đầu tiên của Lương Cừ là không tin.
Thời điểm trấn Nghĩa Hưng còn là thị trấn Nghĩa Hưng, cả thị trấn có mấy trăm ngư dân, nhưng chỉ có khoảng 30% trong số đó là cần thuê thuyền đánh cá, dựa vào Trại cá để kiếm sống, còn lại đều có thuyền riêng của mình.
Sao nơi này lại có thể khoa trương đến như vậy?
Nhưng người bình thường thấy một thân quan phục của hắn cũng sẽ không dám nói dối, sau lưng hơn nửa là có ẩn tình.
Lương Cừ suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Trại cá mà ngươi nói, đều là do một người mở ra sao?"
"Đại nhân đúng là mắt sáng như đuốc, tất cả Trại cá trong huyện Phong Phụ này đều thuộc về Kình bang"
"Phân chia như thế nào?"
"Bốn – Sáu"
"Các ngươi lấy sáu thành sao?"
"Sáu thành là của bọn họ"
Như này, như này còn sống nổi sao?
Lương Cừ khẽ nhíu mày.
Đánh bắt cá phải nhìn vào mùa vụ cũng như vận khí, ngư dân có kinh nghiệm tương đối phong phú hoàn toàn có thể đánh bắt được hơn 60-70 văn một ngày, nhưng ấy là mấy tháng vào lúc thời tiết tốt thôi, còn vào mùa đông, một ngày mười mấy văn đã coi như không tệ rồi.
Kiếm được có tí tiền như vậy mà còn bị cắt mất sáu thành, lại thêm hai lần thu thuế nữa.
Tương đương với việc gánh hai ngọn núi ở trên vai.
"Lão ca, ngươi nói cho ta nghe về Kình bang này đi"
Lương Cừ lấy một mảnh bạc vụn từ trong ngực ra, có thể đổi được mấy chục văn tiền đồng.
Ngư dân thấy bạc không khỏi nuốt ngụm nước bọt, nhưng lại không dám nhận:
"Đại nhân, không được đâu, không được đâu!"
"Cầm lấy đi! Tí tiền rượu thôi mà."
Ngư dân không từ chối được, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí nhận lấy bạc vụn, nắm chặt trong tay, nhìn trái phải xung quanh, thở dài một hơi.
"Nhắc đến Kình bang thì phải bắt đầu từ Lão đại của Kình Bang..."
Một lúc sau, ngư dân cầm theo chỗ bạc vụn, vui mừng hớn hở rời đi, để lại Lương Cừ vẫn đang còn suy tư.
Lương Cừ lấy tập giấy từ trong ngực ra, nhìn từng câu từng chữ trên đó.
Gần nửa tháng, trấn Ô Thủy mất tích sáu ngư dân, tám người được xác nhận là đã tử vong, tổng số người xảy ra chuyện lên tới mười bốn người.
Nhưng theo lời ngư dân này, trấn Ô Thủy đã bị Thủy yêu quấy phá từ rất lâu trước đây rồi.
Chỉ là mãi không có người đến quản, Tuần kiểm trong Huyện nha hay Tam Pháp Ti căn bản không để ý đến những thứ trên sông.
Thường xuyên có ngư dân ra khơi gặp phải Thủy yêu, có người chết, có người còn sống trở về, nhưng thuyền mất rồi, từ nay không thể không dựa vào Trại cá mà kiếm sống.
Chỉ là 1-2 năm gần đây cũng ít phát sinh, tuy nhiên không hiểu sao nửa tháng gần đây lại một lần nữa làm loạn.
Lương Cừ cất tập giấy đi.
Vốn tưởng rằng chỉ cần xử lý một con Tinh quái là xong.
Lão đại Kình Bang Lưu Tiết, người này có vấn đề. ...