Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 291: Cá Lớn (2)

Chương 291: Cá lớn (2) Chương 291: Cá lớn (2)

"Soi gương thấy xương mai mình hạc

Vạn sầu vương ngơ ngác đôi mày

Thề non hẹn biển là đây

Hồng nhan bạc mệnh liễu gầy xác xơ"

Nhịp điệu Nhị Hoàng chậm rãi, ứng với giọng hát uyển chuyển ê a của Hoa Đán, tựa như ném đi vốc nước trong tay rồi rơi xuống lả tả như tuyết.

(Nhị Hoàng là một trong hai nhịp điệu trong Kinh kịch, có nguồn gốc từ Hán kịch sau khoảng năm 1750.

Hoa Đán là cách gọi bắt nguồn từ sân khấu nghệ thuật kinh kịch, chỉ những diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, thiên về hình tượng ngôi sao đại chúng, có sức ảnh hưởng rộng)

Hương hoa mang theo vị ngọt lan ra khắp nơi, câu dẫn hồn phách người khác tới một nơi xa xăm.

"Vì một thoáng mê đắm mà ruột gan nhộn nhạo

Kể từ đây trọn ngày chỉ đau bệnh liên miên

Ta cùng Tạ Chiêu Lãng ở trước đèn thề nguyện

Có ai ngờ lại đành phải chia rẽ giao uyên"

Hoa Đán lại nhẹ nhàng ngã xuống, để những cánh tay ở đây đều phải làm ra tư thế đỡ lấy, vừa đau lòng lại vừa tiếc hận.

Phóng tầm mắt nhìn cả kịch viện không chỗ nào là không có người.

Đây chính là người mà lão đại Kình Bang Lưu Tiết muốn cưới làm tiểu thiếp, nàng muốn biểu diễn một lần cuối cùng, sau đó liền rời khỏi kịch viện, gả làm vợ người ta.

"Đẹp thật, ngay cả tiểu thiếp mười phòng trong nhà cũng không bằng một mình nàng, Sư gia, ngươi nói xem đúng không? Sư gia?"

Đỗ Văn Trường đang gật gù đắc ý nghe hát, thịt mỡ toàn thân đều rung động theo, lúc quay đầu lại nhìn, đã không thấy tăm hơi Sư gia đâu.

"Êm tai, đẹp mắt, ban thưởng!"...

Chạng vạng tối.

Sau khi hát xong khúc tiễn khách.

Hoa Đán tẩy đi lớp trang điểm, bước từng bước nhỏ, đôi bàn tay mềm mại cầm một chiếc khăn, theo sát sau lưng Sư gia đi vào nội viện của Huyện lệnh.

Trái tim Đỗ Văn Trường như đập hụt một nhịp, toàn thân phát nhiệt.

Quả đúng như nước chảy qua cầu nhỏ, như ngọn gió phơn phớt, dòng nước mềm mại, như tơ như liễu.

Nhưng hắn lại nổi giận mắng:

"Sư gia, sao ngươi chẳng hiểu quy củ gì cả? Nữ tử chưa qua cửa của Lưu Bang chủ sao có thể đưa đến trong phòng của ta như vậy? Há chẳng phải là làm hỏng thanh danh người ta sao? Mau đưa người về đi!"

"Tuyệt đối không được". Lưu Tiết đi ngay sau hai người, bước qua ngạch cửa.

"Tiểu Xuân Nhi mới bảo ta rằng, vừa thấy diện mục của đại nhân đã cảm thấy ngài đúng là ngọc thụ lâm phong, nếu như không thể hầu hạ đại nhân, sẽ hối hận suốt đời! Ta nghe thấy vậy mới muốn giúp người ta hoàn thành ước nguyện"

"Ây da, đây thật là. .". Đỗ Văn Trường lắc đầu, giữa cổ tiết ra dầu trơn hòa cùng với mồ hôi chảy xuống dưới:

"Lưu Bang chủ khách khí quá, không biết ta có thể giúp ngươi việc gì không?"

"Chức vụ Tuần kiểm..."

"Lưu Bang chủ đúng là làm khó ta rồi, chức vụ Tuần kiểm này tuy chỉ là Cửu phẩm, nhưng cũng không phải một Huyện lệnh nho nhỏ như ta có thể quyết định được! Phải do Lại bộ chấp thuận mới được."

"Đại nhân hiểu lầm rồi, không phải ta, là nhi tử của ta! Ngài thấy nó thế nào?"

Lưu Tiết sớm đã biết mình không có hi vọng gì, chỉ có thể lùi lại mà cầu một việc khác.

"Lệnh lang à..."

Đỗ Văn Trường híp mắt, như đang ngẫm nghĩ.

Lưu Tiết đã cầu chức vụ Tuần kiểm này 7-8 năm rồi, nhưng hắn từ đầu tới cuối đều không muốn cho.

Nguyên nhân chính là vì, trong mắt hắn, Lưu Tiết chỉ là một kẻ có tiền mà không có quyền, mặc cho người ta sai sử, hàng năm đều phải hiếu kính với hắn.

Nhưng người này có dã tâm không nhỏ, nếu như kiếm được chức quan nhập phẩm, thủ hạ rồi lại bang chúng lên đến cả trăm người, sau này khó mà chung sống.

Nhưng từ chối thẳng thừng thì cũng không ổn lắm, việc kinh doanh không phải làm như vậy.

Đỗ Văn Trường xoa nắn đôi tay mềm mại của Hoa Đán.

"Ta sẽ tiến cử, nhưng được hay không thì không phải ta có thể quyết định được"

"Đa tạ đại nhân!"

"Ngoài ra, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nay huyện Bình Dương có thêm Hà Bạc Sở, tình huống trên sông không so được với khi trước, ngươi phất lên thế nào tự ngươi biết, mấy việc linh tinh trên sông kia thu liễm tí đi, nếu xảy ra chuyện thật đừng đến tìm ta"

Hàng năm chỉ cầm chút tiền hiếu kính mà phải lội vũng nước đục như thế, quá lỗ.

Thần sắc Lưu Tiết nghiêm nghị:

"Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở, bên phía Hà Bạc Sở, tiểu nhân sẽ không làm đại nhân thất vọng! Nhất định sẽ để bọn họ vui vẻ trở về!"

"Được rồi, được rồi, hôm nay bận rộn công vụ cả ngày, ta mệt mỏi rồi"

"Đại nhân nghỉ ngơi đi ạ"

Lưu Tiết cung kính lui xuống. ...

Dưới nước, Nheo Beo ung dung lắc lư trở về từ phía xa, xoay trái một vòng, rẽ phải một vòng, biểu cảm rất đắc ý.

Lương Cừ thấy dáng vẻ đắc ý của nó liền biết tình huống như thế nào.

Tên béo này càng ngày càng kiêu ngạo.

"Tìm thấy chưa?"

Nheo Béo gật đầu, dùng râu chỉ về một hướng, lắc lư người.

Lương Cừ hiểu rõ, nhanh chóng triệu hồi ba thú về, đợi cả đám tụ tập đông đủ liền đi tới gần theo phương hướng Nheo Béo chỉ.

Một người ba thú đi theo sau Nheo Béo, chẳng mấy chốc đã thấy một căn nhà gỗ nhỏ hẹp giữa đám cỏ lau.

Bốn phía không người, Lương Cừ xuyên qua khe hở hẹp của căn nhà gỗ, dễ dàng nhìn thấy thứ đồ bên trong, giống hệt như phỏng đoán ban đầu của hắn.

Chẳng trách Tinh quái có hình người.

"Bà nội nó, lại giao cho ta nhiệm vụ nặng nhọc như vậy, tăng lương! Nhất định phải tăng lương!"

Lương Cừ quyết định, lúc nào trở về nhất định phải tìm Từ Nhạc Long kháng nghị.

Đây không phải nhiệm vụ cấp Mậu nữa mà ít nhất là cấp Đinh, đi đi về về cũng phải mất 3-4 ngày, tính ra phải ngang với 20 tiểu công!...

Nửa đêm.

Ngư dân lục tuc chèo thuyền ra khơi đánh bắt cá.

Lương Cừ lặn dưới nước tu luyên, thanh âm lá gẫy của đám cỏ lau trên bờ vang lên không dứt bên tai.

"Cá tới rồi!"

Bình Luận (0)
Comment