Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 292 - Chương 292: Chúng Ta Là Tâm Phúc Đấy!

Chương 292: Chúng ta là tâm phúc đấy! Chương 292: Chúng ta là tâm phúc đấy!

Dưới ánh trăng, đám cỏ lau mọc ra lá mới, gió sông ép lên thân khiến nó bị rũ xuống, tạo thành một bóng mờ trên mặt nước.

Nước sông từng tầng từng tầng vỗ lên trên bờ, gợn sóng từng vòng từng vòng tản ra, sóng nước khúc xạ, mịt mờ tựa như có một cái bóng giấu ở trong nước.

Cây rong khẽ lay động theo sóng nước, Lương Cừ khoanh chân ngồi vận công trên lưng Nắm Đấm.

Phục Ba Thương đang cắm ngược trên mặt đất bị che kín bởi lớp đá vụn và vỏ sò đọng lại, hai con cự thú đang nằm ở hai bên trái phải.

Gió thổi qua lá cây vang lên tiếng xào xạc, âm thanh đóng mở của cửa gỗ vang lên hết sức rõ ràng giữa tiếng thủy triều vỗ.

Nheo Béo và Không Thể Động mở mắt ra.

Lương Cừ đưa tay đè ba thú đang xao động xuống.

"Không chỉ có một tên, chờ bọn hắn xuống nước đã"

Vốn cho rằng chỉ có một con 'Tinh quái' làm loạn, nhưng xét từ khí tức trên bờ truyền đến thì phải lên đến ba tên.

Một Kình bang nho nhỏ mà 'nhân tài đông đúc' như vậy.

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, giữa bụi lau sậy lại vang lên âm thanh đóng mở cửa gỗ, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng trò chuyện.

Âm điệu rất quái dị, hỗn tạp giữa tiếng sông nước và tiếng cỏ lau lay động, trở nên mơ hồ không rõ.

Lương Cừ đưa tay rút Phục Ba Thương lên.

"Sắp đến rồi!"

Ba thú hết sức chăm chú.

Bắp thịt cả người Nheo Béo và Không Thể Động căng cứng, làn da cùng lân giáp phồng lên, đuôi dài cuộn lại, tám chân của Nắm Đấm cũng rung động, hai càng kẹp vào hư không, lại càng vội vã không thể chờ.

Soạt!

'Tinh quái' với làn da màu xanh, bên cổ có mang cá xuống nước, đang muốn bơi về hướng sông Giang Hoài, khóe mắt thoáng nhìn thấy mấy con Tinh quái đang giấu mình trong bóng tối, đồng tử đột nhiên co lai!

Lương Cừ đợi chính là thời khắc này.

Gân cốt toàn thân hắn đều rung lên, khí huyết trào ra, tập trung sức lực vào đuôi thương, một tay đẩy ra.

Mũi thương sắc bén hoàn toàn xé mở dòng nước, vặn xoắn thành hai vệt nước giao nhau, tựa như trên thân thương có bạch long đang vặn mình nhảy lên.

Sóng nước nhu hòa đột nhiên biến thành cơn sóng cuồng nộ.

Lương Cừ cảm giác rõ ràng thương của mình đâm vào nhục thể, dưới ánh mắt không thể tin được của 'Tinh quái', thân thương chuyển động, đè trường thương xuống, chém đứt xương cốt, máu nóng dâng lên trong nước.

'Tinh quái' đột nhiên cảm giác thân thể mình nhẹ đi, đau đớn kịch liệt truyền tới từ trên cổ trong nháy mắt xuyên thủng ý thức hắn.

Mà trong mắt hai 'Tinh quái' khác, từ cực tĩnh sang cực động, cả quá trình dường như cứ thế bị rút ngắn đi, cả hai giao nhau chỉ trong nháy mắt, một cái đầu to đột nhiên phun máu bay lên, lưu lại thi thể vẫn đang giữ nguyên tư thế bơi về phía trước.

Vô số máu đỏ tuôn ra từ phần cổ của thi thể không đầu, trái tim không ngừng bơm máu ra, tán thành một mảng máu lớn.

Đầu lâu 'Tinh quái' nổi trên mặt nước, dưới sự cọ rửa của dòng nước rơi xuống một tấm da xanh dính liền, mà dưới tấm da đó thình lình lại là một khuôn mặt người trắng bệch!

Làm gì có Tinh quái nào, chỉ có người đội lốt Tinh quái thôi.

Lương Cừ một thương quất vào phần lưng thi thể, thi thể 'Tinh quái' rơi ra ngoài cắm vào bên trong lớp bùn, máu và bùn sương giao hòa vào nhau.

Tất cả đều diễn ra quá nhanh, hai kẻ còn lại chưa kịp hồi thần từ nỗi kinh sợ thì áp lực nước ngột ngạt đã bổ nhào tới trước mặt.

Nheo Béo và Không Thể Động từ hai bên trái phải đánh tới, dòng nước hỗn loạn khiến người ta mất đi phương hướng, cảm giác ngạt thở do cự thú mang đến càng thêm mãnh liệt hơn so với nước sông đang tràn ngập quanh người.

Chạy!

Nhưng người ở trong nước sao có thể bơi lại được cá, còn có sóng âm vô hình như mũi nhọn đâm vào trong não, gây ra đau đớn kịch liệt khó nhịn nổi.

Hàm răng nhọn cắm vào cơ thể, cả hai như rơi vào hầm băng, nương theo sự cắn xé một cách đầy bạo lực, xương đùi của bọn chúng liên tiếp phát ra âm thanh đứt gãy, gãy thành từng tấc.

Rõ ràng đang ở trong nước, nhưng toàn thân lại đau đớn khô nóng như thể bị lửa thiêu.

Sau khi xương cốt bị bẻ gãy, thể lực cũng nhanh chóng hao mòn, vô số bọt khí tràn ra từ mũi miệng hai người, phần 'mang' ở lưng hoàn toàn là để trang trí, tựa như hai miếng vải rách nhỏ bị quăng quật ở trong nước.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã triệt để không còn phát ra tí âm thanh nào nữa.

So với tưởng tượng còn đơn giản hơn nhiều.

Ngay từ lúc mới bắt đầu chém giết, Lương Cừ đã từ khí tức mà đánh giá được trình độ của hai tên này.

Đều là Võ Giả đột phá bốn ải.

Thực lực như vậy cũng là bình thường, thứ nhất, muốn làm loại việc này phải là tâm phúc, không có khả năng tùy tiện tìm mấy tên thuộc hạ đi làm, thứ hai, muốn dọa được ngư dân bình thường, chỉ dựa vào tướng mạo dữ tợn thôi chưa đủ.

Ở dưới nước, hắn vượt cấp giết địch thật sự không khác gì giết gà giết chó.

Lương Cừ nghiêng đầu.

"Mang lên đi"

Võ Sư bốn ải có sinh mệnh lực cực thịnh, rất khó chết, không có 1-2 khắc đồng hồ, muốn chết chìm cũng khó.

Hơn nữa, Lương Cừ cố ý để hai thú tránh phần eo, chuyên môn chọn phần chân mà cắn xé, thương thế cũng không tính là quá nghiêm trọng, hai tên này chỉ là hôn mê.

Nắm Đấm đung đưa tám chân, mỗi càng kẹp một tên, túm lấy hai kẻ đã bị đứt gãy hai chân trở lại trên bờ, nhẹ nhàng hất lên, hai miếng thịt trong lúc lăn quay đè bẹp cả một mảng lớn cỏ lau.

Lương Cừ đạp bước lên bờ, nước đọng trên quần áo hóa thành từng tia nước nhỏ rơi xuống mặt đất, rồi lại từ màu đen trở thành màu xanh đen nguyên bản.

Đạp cho hai cước, thấy hai tên này vẫn hôn mê như cũ, Lương Cừ quay đầu lại nói với Nắm Đấm:

"Nện một cái lên ngực bọn chúng"

Nắm Đấm gõ gõ vào đầu.

"Nện vào chỗ này của bọn hắn"

Lương Cừ lại chỉ vào ngực mình.

Nắm Đầm bừng tỉnh hiểu ra, bày thân thể hai tên kia ngay ngắn lại, giơ hai càng lên, thẳng tắp nện xuống.

Sức mạnh của càng cua lớn đến nhường nào, Lương Cừ đứng bên cạnh gần như có thể nghe thấy âm thanh xương sườn hai tên này đứt gãy.

Sức mạnh cuồng bạo nện xuống, bọn chúng há miệng, nước phun ra ngoài như suối, thỉnh thoảng còn xen lẫn cát và rong, không ngừng nôn khan.

Sau khi đã hồi phục được chút sức lực liền mở mắt ra, một thân quan phục Hà Bá của Lương Cừ dưới ánh trăng vô cùng nhức mắt.

Hai người bọn chúng trước giờ chỉ lăn lộn ở huyện Phong Phụ một mẫu ba phần đất này, càng không biết quan phục của Hà Bạc Sở là như thế nào, nhưng nay liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy nên là như vậy.

Bọn chúng cuối cùng cũng biết rốt cuộc là người nào tập kích mình.

Lương Cừ nâng Phục Ba Thương lên, mũi thương sắc bén mở làn da xanh trên thân bọn chúng ra, hất một cái, cắt một khối ra ném xuống đất.

"Là tự các ngươi nói, hay để ta phải ép các ngươi nói?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều im lặng.

Bọn hắn là tâm phúc của Lưu Tiết đấy!

Lương Cừ lắc đầu, xoay người, chỉ vào mắt cá chân của mình với Nắm Đấm đang ở bên cạnh.

Hai tên kia không hiểu gì, ngay sau đó liền thấy một bóng đen treo cao trên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lên, là một cặp càng khổng lồ đến khoa trương.

Kình phong đập vào mặt, ánh mắt hai người căn bản không theo kịp tốc độ của cặp càng khổng lồ kia, một lần nữa đuổi kịp thì cặp càng khổng lồ đã hãm sâu vào mặt đất.

Đi kèm theo đó là bàn chân của bọn chúng.

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên khiến cho đám cỏ lau không ngừng lay động.

Huyết nhục gân cốt quấy thành một đoàn với lớp bùn đen nhánh bốc mùi, trừ khi sau này bọn chúng kiếm được Bảo dược nghịch thiên, bằng không, đời này kiếp này cũng đừng nghĩ đến chuyện đứng lên nữa.

Lương Cừ hít lấy mùi máu tươi trong gió đêm, thấy hai tên vẫn một mực kêu rên, lại chỉ vào chỗ xương đầu gối của mình.

Bóng đen lại một lần nữa rơi lên đỉnh đầu hai người.

"Đừng nện, đừng nện nữa, ta nói, ta nói!"

"Ta cũng nói, ta cũng nói!"

"Sớm biết như vậy sao sao không nói từ đầu"

Trên thế giới này, tâm phúc còn nhiều lắm, nhưng muốn bồi dưỡng ra tử sĩ có thể chống cự được sự tra tấn nhục thể...

Lương Cừ không cảm thấy Bang chủ của một bang phái ở vùng Huyện có được năng lực đó.

Hắn vẫy tay, nói vài câu, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, Nắm Đấm kẹp một người chạy đi, mãi cho đến khi biến mất sau đám lau sậy.

Hắn vẫn hiểu phương thức tra hỏi đơn giản đối với đám phạm tội.

Lương Cừ gọi Không Thể Động lên bờ, ngồi trên người nó, rồi lại lấy nghiên mực ra bày trên đầu nó, bắt đầu mài mực.

"Tranh thủ lúc ta mài mực, ngươi nên sắp xếp lại từ ngữ đi, bắt đầu từ lúc Kình bang phát tài, đợi lát nữa sẽ đối chiếu khẩu cung, đừng trách ta không nhắc ngươi trước, lời khai của các ngươi mà không khớp thì ngươi tiêu đời đấy!"

Bình Luận (0)
Comment