Lương Cừ ngồi trên người Nắm Đấm đầy hào sảng, bút lông sói nhanh chóng viết lên trên trang giấy.
"Đại khái chính là như vậy..."
"Ngươi chắc chắn đã khai hết toàn bộ rồi chứ? Nếu đồng bọn của ngươi khai ra nhiều hơn ngươi, đừng trách ta không nhắc, ngươi nghĩ cho kĩ lại xem, nếu cứ nhất định để ta phải nhắc, sẽ không có đãi ngộ như giờ nữa đâu"
Lương Cừ nghiêm nghị quát lớn.
"Đừng, đừng, đừng, để ta nghĩ lại xem, nghĩ lại xem."
Dưới sự uy hiếp của Lương Cừ, lại một đoạn bí mật không ai biết đến được kể ra.
"Đến đây, điểm chỉ vào"
Lương Cừ kéo tay nam nhân, ấn xuống nước rửa, lại quẹt lấy tí máu từ vết thương trên đùi hắn, dùng sức ấn lên trang giấy, lưu lại một dấu vân tay rõ ràng hoàn chỉnh.
Vết thượng bị động vào, nam nhân đau đến mức cơ mặt đều co rút cả lại.
Sau khi viết xong phần khẩu cung thứ hai, Lương Cừ để Nắm Đấm trông coi phạm nhân, còn mình chạy về tiếp tục đe dọa người thứ nhất.
Sau khi lặp đi lặp lại xác nhận, mới tính là hoàn chỉnh.
Đối chiếu lời khai của hai người, ngoại trừ vài chỗ râu ria ra, đại khái đều mạch lạc không khác nhau là mấy.
Toàn bộ Kình bang có tất cả ba Bang chủ, mười mấy tên cốt cán, bang chúng phổ thông hơn hai trăm người, là bang phái đệ nhất ở huyện Phong Phụ.
Trong bang phái, người có thực lực mạnh nhất chính là Bang chủ Lưu Tiết, cảnh giới Bôn Mã viên mãn.
Tiếp theo là Nhị Bang chủ Lưu Nghĩa, là đệ đệ của Bang chủ Lưu Tiết, rất ít khi ra tay, đảm nhiệm vai trò đa mưu túc trí, thực lực vào khoảng Bôn Mã sơ kỳ đến trung kỳ.
Cuối cùng là Tam đương gia Trịnh Thiên Phú, là bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Lưu Tiết và Lưu Nghĩa, thực lực vào khoảng Bôn Mã trung kỳ.
Yếu thế.
Lương Cừ nghe nói tới thực lực của ba vị Bang chủ Kình bang, cảm thấy có chút quái dị nói không thành lời.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy nguyên nhân căn bản ở chỗ, huyện Bình Dương có thực lực quá cao, dẫn đến tầm nhìn của hắn cũng trở nên khác biệt.
Huyện bình thường lấy đâu ra Võ Giả cảnh giới Thú Hổ, có cảnh giới Lang Yên đã là đỉnh lắm rồi.
Kết quả là huyện Bình Dương ngoài mặt có tận sáu vị Đại Võ Sư cảnh giới Thú Hổ, ồ, còn có một lão hòa thượng cảnh giới Trăn Tượng nữa.
Mấy vị Thú Hổ kia thậm chí ai cũng có bối cảnh, không phải là Quốc Công thì cũng là thế gia ngàn năm, trong nhà cả đống tướng quân và tể tướng.
Khoa trương đến mức không hợp lẽ thường.
Đến cả mấy vị sư huynh của Lương Cừ, tính cả Từ sư huynh mới đột phá cách đây không lâu, bắt đầu tính từ Tứ sư huynh thì đều là Võ Sư cảnh giới Lang Yên cả.
Chỉ có thể nói, giữa các Huyện cũng có sự khác biệt.
Có Huyện trên danh nghĩa là Huyện nhưng sau lưng lại có thực lực ngang với Phủ.
Huyện Phong Phụ nếu so với huyện Bình Dương thì hoàn toàn có thể coi như là một địa phương nhỏ.
Tuy nhiên, tục ngữ nói rất đúng, nước cạn thì nhiều rùa, miếu nhỏ thì nhiều yêu.
Không có Dương Đông Hùng tựa như Định Hải Thần Châm trấn giữ, yêu ma quỷ quái thi nhau tụ tập ở Huyện Phong Phụ.
Nhắc tới việc Kình bang nổi lên phải bắt đầu từ 23 năm trước.
Khi đó, hai huynh đệ Lưu Tiết và Lưu Nghĩa vẫn chỉ là hai ngư dân bình thường, phụ thân chết sớm, hai huynh đệ dựa vào một chiếc thuyền nhỏ sống nương tựa vào nhau.
Tục ngữ nói, phụ tử nên khác thuyền, ý chỉ sợ hai cha con nếu ở trên cùng một con thuyền lỡ có xảy ra bất trắc sẽ tổn thất hai lao động cường tráng, trong nhà nếu chỉ có một người con trai độc nhất thì đứt mất hương hỏa, ấy chính là tai họa trời sập.
Huynh đệ nhà họ Lưu không phải phụ tử nhưng lại là huynh đệ, không thể để đoạn mất hương hỏa, tự nhiên một người phụ trách ra khơi, một người phụ trách bán cá.
Cuộc sống cứ như vậy trải qua mấy năm, mãi cho đến khi Lưu Tiết trong vòng nửa tháng bắt được ba con Bảo Ngư, thuyền đánh cá của bọn hắn liền bị đám ngư dân ghen ghét mà đục chìm.
Tuy nhiên, báo ứng sau đó cũng đến rất nhanh.
Vỏn vẹn chỉ trong một tháng, Đại Yêu đi ngang qua, 28 ngư dân mất mạng, trong đó bao gồm cả hai tên ngư dân đục thuyền, ngoài ra, người thụ thương nhiều không đếm nổi.
Ngược lại, Lưu Tiết vì thuyền đánh cá bị đục, ở lại Võ quán tập võ nên may mắn thoát được tai họa.
Nửa năm trôi qua, Lưu Tiết vượt xa suy đoán của mọi người, thành công đột phá cửa ải, được chủ Trại cá ưu ái, chọn làm con rể trong nhà.
Đến đây, Lưu Tiết bắt đầu đi trên con đường 'Tăng thu nhập' đặc biệt của hắn.
Sự xuất hiện của "Thuỷ yêu" gần khu vực huyện Phong Phụ càng ngày càng nhiều, chỉ có những chiếc thuyền đánh cá có hộ thân phù của nhà Lưu Tiết mới có thể may mắn thoát khỏi.
Kết quả là, thuyền đánh cá chìm xuống đáy sông càng ngày càng nhiều.
Ngư dân không thể không dựa vào Lưu Tiết để sinh sống, việc kinh doanh của Trại cá càng làm càng lớn, chỉ trong vòng mười năm, từ thị trấn cho đến cả huyện Phong Phụ, toàn bộ Trại cá đều mang họ Lưu.
Cũng chính từ lúc đó trở về sau, cả huyện Phong Phụ bao nhiêu trấn, bao nhiêu thôn như vậy mà không còn ngư dân nào có thể lật mình như Lưu Tiết.
Trong thời gian đó, cũng không phải không có ngư dân nhìn ra điều mờ ám, tới quan phủ cáo trạng.
Ngư dân không đọc qua sách, kiến thức không nhiều, có nỗi sợ hãi nguyên thuỷ với Thủy yêu, nhưng kiểu gì cũng có 1-2 người thông minh.
Chỉ tiếc rằng thông minh cũng vô dụng.
Năm nào Huyện lệnh cũng được nhét đẫy mồm một phần thu nhập, vậy nên đối với Trại cá rất hài lòng, không chỉ Huyện lệnh mà đến cả Sư gia, Tuần kiểm, Huyện úy cũng đều được chia một phần lãi.
Lúc nào cũng thế, cứ có ngư dân cáo trạng là hai ngày sau sẽ biến mất, chết trong miệng 'Thủy yêu'.
Về phần muốn rời đi tới Huyện khác, không có cửa!
Không bỏ tiền ra, đừng mong đươc dẫn đường!