Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 301 - Chương 301: Ngươi Rốt Cuộc Muốn Gì? (2)

Chương 301: Ngươi rốt cuộc muốn gì? (2) Chương 301: Ngươi rốt cuộc muốn gì? (2)

Quan viên này trẻ tuổi quá!

Trong lòng Lưu Nghĩa và Trịnh Thiên Phú nổi lên tâm tư không khác mấy so với Lưu Tiết.

Bọn hắn từ sớm đã biết Hà Bạc Sở là từ Đế đô mà đến, đại đa phần đều là con em quan lại, người trước mắt này hẳn là như vậy?

Lưu Nghĩa khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng lần này Thủy quái dẫn tới một quan viên Bát phẩm hay Cửu phẩm đã là quá lắm rồi, chưa từng nghĩ rằng lại là con em quan lại.

Muốn lấp đầy dạ dày con em quan lại cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ là việc đã đến nước này, khó đến đâu cũng phải đối diện.

Không mời được xúc tu của Hà Bạc Sở quay về, ngày sau, Kình bang ở huyện Phong Phụ sẽ không dễ sống, tuyệt đối không thể vì nhỏ mà mất lớn được.

Lưu Nghĩa và Trịnh Thiên Phú vén vạt áo lên, đừng dậy hành lễ.

"Thảo dân Lưu Nghĩa, Trịnh Thiên Phú, bái kiến đại nhân!"

Lương Cừ phảng phất như không nghe thấy, tự mình đến bên cửa sổ thưởng cảnh.

Lưu Nghĩa và Trịnh Thiên Phú đang hành lễ ở bên cạnh trong nhất thời không biết phải làm gì, bỏ xuống cũng không được mà không bỏ xuống cũng không ổn, trong lồng ngực dâng lên một cỗ lửa giận.

Rõ ràng là địa bàn nhà mình mà lại bị ra oai phủ đầu như vậy, quả đúng là quan uy thật lớn!

Lưu Tiết đi ở phía sau nói:

"Cảnh đẹp vùng sông nước Giang Hoài khiến người ta quyến luyến bịn rịn, đại nhân trầm mê trong đó cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ngày tháng còn dài, đại nhân chi bằng vừa ăn vừa thưởng lãm"

Lương Cừ tựa như lúc này mới hồi thần, hắn kéo ghế ra, hào sảng ngồi xuống.

Thị nữ ở bên cạnh tiến lên rót trà, lại bị Lương Cừ phất tay lui, tự mình rót đầy chén trà của mình rồi mở miệng nói:

"Thuyền hoa lớn như vậy, phải vơ vét không ít của cải xương máu của nhân dân ấy nhỉ?"

Lưu Nghĩa và Trịnh Thiên Phú vừa ngồi xuống, thần sắc liền cứng đờ.

"Đại nhân cứ nói đùa..."

"Aiz!". Lương Cừ lật tay lại:

"Không cần phải nói nhiều, chúng ta cứ nói thẳng ra thôi, đừng có lằng nhà lằng nhằng lề mà lề mề như vậy nữa.

Các ngươi cho là ta không biết gì sao? Tinh quái kia là các ngươi tìm người làm đúng không, ta một đường tới đây, Trại cá mọc lên như nấm, các ngươi đã làm rất nhiều năm rồi đấy nhỉ?"

Trong lòng mọi người giật mình, bọn hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, đối phương vừa tới huyện Phọng Phụ, việc này vậy mà đã bại lộ hết.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng, không ít tên cốt cán không nhịn được mà nắm lấy chuôi đao, toát ra sát ý dày đặc.

Trịnh Thiên Phú nhìn về phía Lưu Tiết, phát hiện sắc mặt Lưu Tiết đã trầm xuống, tay mò về phía bên hông.

Bọn hắn không muốn giết quan, càng không muốn làm to chuyện, nhưng nếu bị ép đến bất đắc dĩ, cũng không phải không thể làm!

"Mới thế này mà đã không giữ được bình tĩnh sao?"

Lương Cừ chống khuỷu tay lên bàn, hạ lòng bàn tay xuống, ba ngón tay cầm lấy miệng cốc xoay nhẹ, quan sát đường vân phía bên trên, vui tươi hớn hở nói:

"Các ngươi mời ta đến đây có tâm tư gì chẳng lẽ ta còn không biết? Ta vì sao lên thuyền hoa này các ngươi còn không rõ ràng sao?

Đừng thấy tuổi ta không lớn, nhưng luận về những việc trên quan trường kia, ta còn hiểu nhiều hơn các ngươi, nói thẳng đi, các ngươi định cho ta bao nhiêu? Nếu cảm thấy phù hợp, ta quay về sẽ viết một phần báo cáo đơn giản, lập tức đi ngay"

Hóa ra là một kẻ lõi đời!

Bầu không khí khẩn trương một lần nữa thư thả trở lại.

"Ha ha ha, tốt tốt tốt, quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên, đại nhân rộng lượng, lão tam!"

Lưu Tiết cười to ba tiếng, phất tay ra hiệu.

Trịnh Thiên Phú ở bên cạnh ho khan hai tiếng, rút một xấp ngân phiếu từ trong tay áo ra, cung kính đưa lên:

"Ba ngàn lượng ngân phiếu, bất kì Tiền trang Thông Bảo, Thông Thuận nào cũng có thể đổi được, không biết có đủ để đáp ứng đáp nhân không?"

"Ba ngàn lượng?". Lương Cừ ngồi thẳng dậy:

"Có ghi chép không? Trên sổ sách của các ngươi liệu có tra ra được không?"

Trịnh Thiên Phú cười đắc ý:

"Đại nhân yên tâm, việc này trong lòng bọn ta đã có tính toán"

Lương Cừ một tay cầm lấy ngân phiếu, mở ra ngay trước mặt mọi người, quan sát qua lại.

Một lúc sau, hắn đập tập ngân phiếu lại xuống bàn, lắc đầu:

"Không đủ!"

"Không đủ?"

Lưu Tiết nhíu mày.

Hơn vạn ngư dân đúng là rất nhiều, nhưng quan phủ đã ăn hết một nữa, thêm vào đó trong bang cũng mấy trăm người, từ trên xuống dưới đều phải ăn cơm, ba ngàn lượng ngân phiếu đã là cắt máu rồi.

"Trong bang phải chi tiêu quá lớn, tiền tài quả thực cũng không còn dư dả nhiều, nếu đại nhân thấy không đủ có thể chậm lại một chốc, đầu tháng năm Kình bang có thể dâng lên tiếp hai ngàn lượng nữa!"

"Vẫn chưa đủ"

Vẫn chưa đủ?

Lưu Tiết khẽ nghiến răng, dứt khoát kéo đối phương lên cùng một thuyền:

"Chỉ cần sau này đại nhân giúp đỡ nhiều hơn, hai thành lợi nhuận của Kình bang đều thuộc về đại nhân!"

Việc trên nước người trên nước quản, được quan viên ở Hà Bạc Sở chiếu cố, bọn hắn cũng không quá lỗ.

Lương Cừ vẫn lắc đầu.

"Chỗ này không đủ, chỗ kia cũng không đủ, đại nhân không khỏi cũng quá tham lam rồi, Kình bang chúng ta cũng không phải mở tiền trang!"

Trong mắt Lưu Nghĩa ở bên cạnh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Lưu Tiết đưa tay ra ngăn nhị đệ của mình lại:

"Không biết đại nhận đến cùng muốn bao nhiêu, mời nói ra một con số, nếu có thể hoàn thành, trên dưới Kình bang chúng ta sẽ dốc hết sức lực!"

"Ta muốn thật ra rất đơn giản, chỉ là..."

Ba ngón tay của Lương Cừ nhẹ xoay, chén trà hình lá trúc quay tròn trên mặt bàn gỗ lim, đáy chén càng xoay càng nhanh.

"Đầu của chư vị đây thôi!"

Bình Luận (0)
Comment