Trên mặt Lưu Tiết không biểu hiện gì.
Phần cơ gò má Trịnh Thiên Phú nhô lên, nhìn chằm chằm vào chén trà.
Lưu Nghĩa thả lỏng phần lưng, dựa vào trên ghế, xắn ống tay áo lên, trong ánh mắt ngược lại không có chút sát khí nào.
Chẳng trách chỗ này không đủ, chỗ kia cũng không đủ.
Hóa ra là không muốn nói chuyện.
Không muốn nói chuyện...
Trong thuyền một mảnh tĩnh mịch.
Tia chớp phân nhánh xé mở bầu trời làm hai nửa, lặng lẽ chiếu sáng hoa văn sơn phong trên chiếc bàn gỗ lim, gợn sáng lưu động.
Bên ngoài mái cong, mưa to như trút nước, hạt mưa dày đặc đến mức va chạm vào nhau vỡ nát trên không trung, giữa những hạt mưa đều là hơi nước.
Đáy chén trúc chuyển động càng lúc càng nhanh, như mưa rơi vào trong lòng mỗi người nơi đây.
Ánh sáng lóe lên trước, tiếng sấm mới ầm ầm vang lên không ngừng trên bầu trời, cho đến khi kết hợp với tần suất rung lắc đạt đến đỉnh điểm của chén trà.
"Động thủ!"
Lưu Nghĩa hét to.
Trịnh Thiên Phú bay người lên, một cước đạp ngã chiếc bàn gỗ lim, trước khi bàn bị lật đổ, Lưu Tiết đột nhiên rút đao ra, mang theo một đạo ánh sáng lạnh lẽo lao về phía trước.
Khí lưu bốn phía bị đao mang kích thích trở nên hỗn loạn, sát khí lạnh lùng tuôn ra như mở cống xả lũ.
Chỉ một thoáng sau, sát cơ liền sụp đổ!
Có bàn gỗ che lấp, Lưu Tiết đạp một bước về phía trước, xuyên qua những tấm ngân phiếu đang bay tán loạn trước mặt, lưỡi đao còn chưa đến, bàn gỗ lim đã nứt ra, hắn muốn một đao chém người rơi đầu!
Oành!
Cả thuyền hoa chấn động kịch liệt, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt truyền tới từ bên hông, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, Lưu Tiết càng là đạp sai một cước, đao hướng lên không trung!
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Tiết vội vàng lật cổ tay, lại lần nữa đâm tới.
Lương Cừ cảm nhận được khí lưu biến hóa, ngửa người sang bên cạnh, lưỡi đao liền lướt qua sát người, ngay đến cả cọng tóc của hắn cũng không chạm được tới.
Không ngừng thay đổi, chu du lục hư!
Lưu Tiết rõ ràng chỉ mới cảnh giới Bôn Mã viên mã, sao có thể chém trúng một ngọn gió được chứ?
Hai đao liên tục chém vào khoảng không, đồng tử Lưu Tiết đột nhiên co lại, khó mà tin nổi ở thời khắc mấu chốt như vậy mà lại đi sai bước, khiến cho đòn tấn công của mình rơi vào khoảng không!
Lương Cừ cười lạnh.
"Hành hung quan sai, tội danh mưu phản, Kình bang, thật to gan!"
"Cùng tiến lên!"
Lưu Nghĩa một lần nữa hét to, cùng Trịnh Thiên Phú lần lượt lao lên, phía sau còn có mười mấy tên cốt cán rút đao đuổi theo.
Oành!
So với lúc trước, cảm giác chấn động càng thêm mãnh liệt truyền đến từ dưới chân mọi người, ba người Lưu Tiết một lần nữa cảm giác được sự mất trọng lượng.
Lương Cừ vốn đã có chuẩn bị, thuận theo khí lưu, lắc mình một cái, kéo dài khoảng cách cùng những người khác.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Đám người kinh hãi trong lòng, không biết Lương Cừ sử dụng yêu pháp gì mà lại có thể khiến cho thuyền hoa hai tầng dài hơn mười trượng chấn động như vậy.
Ngay sau đó, đám người Lưu Tiết liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của thủ hạ.
"Nhìn bên ngoài kìa!"
"Thủy yêu! Có Thủy yêu!"
"Là Thủy Yêu!"
Thủy Yêu!?
Ba người cả kinh sợ hãi, dời mắt sang bên cạnh quan sát, vậy mà thật sự nhìn thấy một chiếc đuôi dài màu đen thoáng hiện, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan biến không thấy đâu nữa.
Lại nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, gần như không còn mặt sông mênh mông, ngửa mặt nhìn bầu trời xám xịt, nước mưa theo cửa sổ rơi vào bên trong, mà cửa sổ ở bên cạnh lại càng ngày càng gần với mặt sông.
Cả chiếc hoa thuyền lắc lư kịch liệt, bàn ghế nhao nhao dồn về một phía, bồn hoa càng bị đổ vỡ, rơi ra ngoài cửa sổ, rơi vào trong nước.
Trong khoảnh khắc, thuyền hoa trên mặt nước liền gãy làm đôi, đình các tầng hai rơi xuống đập trên mặt sông, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Tiếng nước như tiếng sấm, tựa như bức tường nước chạm đến bầu trời rồi đổ sụp xuống, bọt nước trắng xóa cuồn cuộn đổ xuống đầu mọi người.
Võ giả không hề biết bay, dưới chân không có điểm đặt chân, bị nước sông cuốn đi hết, biến thành những quả hồ lô lăn lông lốc nện vào đuôi thuyền.
Một thanh trường thương xuyên qua cửa sổ, theo sóng nước đưa tới.
Lương Cừ đưa tay ra tiếp nhận Phục Ba Thương, đạp nhẹ lên mặt nước, người đã như mũi tên rời cung nhảy ra cách đó mấy trượng, xông về phía đám người.
Lưu Tiết bám tay ở trên cột trụ, vội vàng rống to.
"Cẩn thận!"
Mười mấy tên cốt cán của Kình bang đều là Võ Giả ba ải trở lên, cũng là tinh nhuệ của Kình bang, không những cùng nhau trải qua chém giết mà còn tiến lui có nhau.