Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Chiến Đấu Kịch Liệt (2)

Chương 303: Chiến đấu kịch liệt (2) Chương 303: Chiến đấu kịch liệt (2)

Nghe thấy tiếng rống của Lưu Tiết, cả đám nhao nhao dựa sát vào nhau, tạo thành đội hình nước chảy, vung đao lên như tạo thành một lớp màn sáng, nước căn bản không lọt vào được.

Nhưng một cây thương lớn lại như chùy thép xuyên vào, mang theo một cơn gió sắc bén rít gào vào trong, hai vị Võ Giả đứng ở ngoài cùng bắt chéo song đao lại với ý đồ cản lại một thương này, nhưng ngay khi đao thương va chạm với nhau lại giống như đang chống đỡ một cây gỗ lớn công thành!

"Nguy rồi!"

Hai người chỉ cảm thấy vô lực ngăn cản, bắp thịt toàn thân gần như lên đến cực hạn, gào thét trong lòng.

Thân đao được rèn đúc bằng thép tinh luyện vang lên âm thanh nứt vỡ, vết rạn nhanh chóng khuếch tán.

"Mau tới!"

"Kẻ nào dám!"

Còn chưa chờ đám người xung quanh xông lên, hai tay Lương Cừ nắm chặt chuôi thương, đột nhiên ép xuống.

Hắn có gân rồng hổ cốt, đừng nói đám bang chúng này chỉ là Võ Giả ba ải, bốn ải, ngay cả Lưu Nghĩa và Trịnh Phiên Phú đến, hắn vẫn có thể đọ sức hơn thua như thường!

Ầm!

Trường thường run lên, kình lực được kích phát, hai thanh đại đao làm bằng thép tinh luyện kia nổ tan thành từng mảnh nhỏ, bắn văng ra bốn phía, khảm vào bên trong thân thuyền làm bằng gỗ lim, tỏa ra khói xanh lượn lờ.

Mấy tiếng kêu rên liên tiếp vang lên, Lương Cừ vung cán thương, tựa như quét sạch ngàn quân, cuồng phòng quét lá rụng, một khi nện lên người, tạng phủ chẳng khác gì bùn đất, xương cốt vang lên tiếng nứt vỡ.

Hoàn toàn không cần quan tâm phía trước thương đang có bao nhiêu người, không ai có thể cản nổi!

Ầm!

Ầm!

Từng thanh đao bằng thép lần lượt bị vỡ nát, hết bóng người này đến bóng người kia bay ra ngoài, trong lúc quang mang lập loè liền chém ra mấy lỗ máu liền.

"Chạy!"

"Cứu mạng!"

Một nửa khoang thuyền đã ngập trong nước, tiếng kêu rên vang lên liên hồi, đâu đâu cũng là mảnh vỡ của vũ khí.

Sắc mặt ba người Lưu Tiết, Lưu Nghĩa, Trịnh Thiên Phú đều kinh hãi, trong mắt bọn hắn, Lương Cừ chỉ lắc người một cái, vậy mà mười mấy tên cốt cán đã máu tươi tung tóe.

Ai cũng không ngờ rằng Lương Cừ lại dũng mãnh như vậy, rõ ràng khí tức phóng xuất ra ngoài chỉ là Võ Giả bốn ải, nhưng khi chiến đấu lại mạnh mẽ ngang với Võ Sư cảnh giới Bôn Mã!

"Tiểu tạp chủng, ngươi dám!"

Kình bang phát triển gần 20 năm, mỗi một người đều là huynh đệ như thể tay chân, sao có thể bị giết hại như vậy.

Hai mắt ba người đỏ rực, đang muốn vượt nước lao tới, cả chiếc thuyền hoa lại một lần nữa chìm xuống, nước sông chảy ngược vào càng ngày càng nhanh.

Kết cấu bằng gỗ của con thuyền từng tấc vỡ tan, chỗ cửa sổ có hai chiếc càng khổng lồ duỗi ra, xé nát bệ cửa sổ, mảnh gỗ vụn bay tán loạn nổi trên mặt nước.

Một con Cua quái toàn thân đen nhánh nhảy vào trong thuyền, ngăn cản đường đi của ba người.

"Quả đúng là nuôi ra một con súc sinh tốt!"

Lưu Tiết giận dữ, đại đao xoay chuyển, lưỡi đao kéo theo cơn gió mạnh rít gào, đánh úp về phía Cua quái, tuy nhiên nguy cơ trí mạng đột ngột kéo đến khiến cho lông tơ của hắn dựng đứng hết cả lên.

"Sau gáy!"

Lưu Nghĩa, Trịnh Thiên Phú vội vàng nhắc nhở.

Lưu Tiết xoay đao đón đỡ, trong lúc vội vàng vẫn cảm nhận được phần gáy của mình bị thứ gì đó đâm vào.

Lưỡi đao vung lên, tàn ảnh bay ra, thời điểm va chạm vậy mà phát ra âm thanh kim loại giao kích.

Lưu Tiết quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là một con rết màu xanh đã mọc cánh, cứng rắn như kim cương, đại đao va chạm với nó vậy mà chỉ vỏn vẹn chém ra một cái khe ở trên lưng nó.

Không chờ bọn chúng kịp phản ứng lại, A Uy vừa chạm vào liền bay, thuận theo cự lực trên thân đao nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi đi, trên người chảy xuống từng tia máu.

Rết nước mọc cánh?

Lớn lên ở vùng sông nước, Lưu Tiết sao có thể không quen thuộc loại trùng kịch độc này, ngay lập tức đẩy phần da thịt trên gáy ra, bức máu độc ra ngoài.

"Bang chủ, cứu ta!"

Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên bên tai, ba người liên tục bị ngăn lại không nghĩ gì thêm được, không trao đổi được với nhau, Trịnh Thiên Phú xông lên, quấn chặt lấy con Cua quái.

Không ngờ, lúc này, toàn bộ phần đỉnh của thuyền hoa đều bị xốc lên, lại có hai con quái vật khổng lồ xông đến chém giết.

"Giết!"

Lưu Nghĩa quát to một tiếng, một mình dẫn đầu, ở cùng một chỗ với Trịnh Thiên Phú, quấn lấy ba thú.

Thủ hạ của Hà Bạc Sở đến tột cùng có bao nhiêu Thủy thú vậy!?

"Súc sinh chết tiệt!"

Sắc mặt Lưu Tiết âm trầm, hắn chưa bao giờ phải đối phó với nhân vật nào khó giải quyết như vậy, trong lòng nhớ đến sinh tử của các huynh đệ nhưng không lo được nhiều như vậy, hắn lặn xuống nước, kình lực toàn thân bộc phát ra như vòi rồng, khuấy động dòng nước tứ phía, khiến cho con cá dài bắn ra ngoài.

"Tiểu súc sinh, chịu chết đi!"

Bình Luận (0)
Comment