Chớp rạch ngang trời, sấm đánh vang dội.
Mây đen dày đặc trầm nặng như khối chì, cho dù có là cuồng phong mưa rào, vẫn không cách nào đánh tan được mùi máu tươi dày đặc nồng đậm đang tràn ngập trong không khí.
Lương Cừ đàng hoàng ngồi trên ghế gỗ đặt ở bên bờ, Trịnh Thiên Phú bị trói cả người nằm sấp bên chân hắn.
Hắn ngắm nhìn sóng lớn chập chùng ở nơi xa, phía sau lưng, hai tên bang chúng của Kình bang nơm nớp lo sợ chống áo tơi lên, che mưa giúp hắn.
Hơn hai mươi tên bang chúng còn lại khoác áo tơi, tay run run dùng mái chèo vớt thi thể lên bờ.
"Ọe!"
Một người chóng mặt nôn mửa, ngã vào trong nước, bị doạ cho sợ vỡ mật.
Ác quỷ từ núi thây biển máu đi ra đòi mạng.
Gặp phải quỷ nước cũng không đáng sợ thế này.
Tiếng ho khan rất nhỏ vang lên giữa tiếng mưa rơi.
Lương Cừ ngẩng đầu nhìn qua, mấy tên bang chúng vội vàng lui lại, thể hiện mình không có ý định che giấu gì cả.
Một tên bang chúng lớn mật tiến lên ôm quyền nói:
"Đại nhân, có người còn sống!"
"Ồ?"
Không thể không nói, sinh mệnh lực của Võ Giả đúng là cường hãn, rất nhiều người đứt gân gãy xương, ngâm mình trong nước lâu như vậy mà vẫn giữ lại được một hơi thở.
"Đem qua đây cho ta"
Một tên Võ Giả bị đứt đoạn hai chân được kéo tới, trong lúc bị kéo đi, thần trí của hắn càng ngày càng tỉnh táo, tận cho đến khi được dẫn đến trước mặt Lương Cừ, trong mắt đã tràn ngập nỗi sợ hãi.
Chính là người trước mắt, chính là người trước mắt này, là hắn đã giết chết Bang chủ!
Dưới nỗi kinh hãi tột độ, Võ Giả chưa kịp há miệng đã bị một bàn tay của Lương Cừ đánh ngất.
"Trói hắn lại, để bên cạnh, các người lại đi kiểm tra xem, ép nước thử, xem còn ai còn sống nữa không, đều đưa qua đây"
Đám bang chúng đưa mắt nhìn nhau, không biết ai sẽ đi ép nước, ai sẽ đi chuyển thi thể, ai sẽ đi vớt thi thể.
Lương Cừ không có ý định giải thích thêm.
Đám người này dưới uy hiếp chết chóc, nhanh chóng phân công xong, một nhóm người đang ép nước 'thi thể' được vớt lên.
Đại Thuận có phương pháp hồi sức tim phổi, nhất là ngư dân thường xuyên đi lại trên sông nước, rất nhiều người đều biết, tuy nhiên đều gọi nó là 'ép nước'.
Loại việc như nhận công này đương nhiên không thể đều xách theo đầu đi nhận được, vậy thì quá lộn xộn, nhất định phải lưu lại một nhóm người sống.
Đây cũng là lý do vì sao Lương Cừ phải cố hết sức không làm bại lộ năng lực điều khiển nước, cũng là lý do hắn không giết Trịnh Thiên Phú.
Bao gồm cả ba tên Võ Sư đóng vai Thủy quái lúc đầu, ngoại trừ một tên bị giết ngay tại chỗ, hai tên khác chỉ bị thương nghiêm trọng, Lương Cừ cũng không giết chết bọn chúng mà giấu ở trong đám lau sậy gần đó.
Đương lúc suy nghĩ, Nắm Đấm đã đung đưa tám chân, mang theo hai người thoi thóp từ đằng xa tới.
Con thuyền của hắn ở trong nước cũng được Nheo Béo và Không Thể Động kéo tới.
Mấy con Thủy thú dữ tợn xuất hiện khiến đám bang chúng càng thêm kinh hãi, động tác trong tay nhanh hơn mấy phần, không còn dám kéo dài thời gian nữa.
Nắm Đấm thả hai người xuống, duỗi một cái càng to ra, A Uy đang nằm bò trên đó, chẳng có tinh thần gì cả.
Lương Cừ đưa tay nhận lấy, xem qua vết thương của A Uy, làm sạch những mảnh lân giáp đã bị vỡ vụn ở phía trên đi.
Lân giáp cứng rắn ở khớp thứ tám và thứ chín của nó đã vỡ tan toàn bộ, mảnh lân giáp cắm vào trong thịt, từng tia máu đỏ chảy xuống.
Một đao của Võ Sư Bôn Mã viên mãn không thể coi thường, ngay cả A Uy toàn thân lân giáp cứng rắn ngang Huyền thiết cũng phải bị thương.
May mà không phải là vết thương lớn, chỉ cằn chăm sóc một thời gian là có thể khỏi hẳn, lân giáp bị vỡ cũng có thể mọc lại.
Mặc dù ngay sau khi Lưu Tiết bị A Uy châm cho một cái đã lập tức cắt bỏ chỗ trúng độc, bức máu độc ra, thời gian trúng độc cũng quá ngắn, trên thực tế không đem lại bao nhiêu hiệu quả, nhưng điều này cũng không thể nói A Uy không có công lao.
Ít nhất Lương Cừ có thể cảm giác được, Lưu Tiết dù giao thủ với hắn nhưng vẫn một mực âm thầm phòng bị A Uy, đây chính là công lao lớn nhất.
Có thể khiến cho Võ Sư trong lúc giao thủ phải phân tâm phòng bị, tuyệt đối là ưu thế cực lớn.
Xử lý xong vết thương cho A Uy, Lương Cừ thả A Uy đang mệt nhoài vào trong túi mình.
"Một tên nữa đến đây che mưa cho ta!"
Một tên bang chúng ở gần nhất lập tức chạy tới, cởi áo tơi xuống, chống lên trước người Lương Cừ.
Nắm Đấm lấy một tập giấy, một chiếc bút lông và một nghiên mực từ trong thuyền ra.
Mài mực xong.
Lương Cừ ghi chép lại toàn bộ những gì mình chứng kiến, những gì mình đã làm trên đường đi.
Tất cả những thứ này đều là công lao, tất nhiên ghi chép càng chi tiết càng tốt.