Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 312 - Chương 312: Sấm Sét Trên Mặt Đất! (1)

Chương 312: Sấm sét trên mặt đất! (1) Chương 312: Sấm sét trên mặt đất! (1)

Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, trong phòng tràn ngập màu hồng phấn cùng mùi hương thơm ngát.

Trên bàn dài, một tấm lụa trắng được trải ra, bút nhuộm, bút màu, bút mực, bút càng cua, được xếp theo thứ tự trên bệ bút ngũ phong.

Bên trong cốc trộn màu có để bốn loại màu nhu hoà là màu đỏ đất, màu vàng, màu hồng và màu xanh lam.

Nữ tử xinh đẹp cầm dải lụa ngồi ngay ngắn, Đỗ Văn Trường cầm bút phác họa.

"Sau thời Đại Càn, mọi người đều thích tranh chân dung, dùng giấy tuyên dày, vẽ màu cũng không dùng tới lụa nữa.

Nhưng theo ta, muốn vẽ màu vẫn cần đến loại lụa này, lên màu tốt, không dễ bị nhòe mực. Ngày xuân ấm áp lại mưa nhiều, nếu dùng giấy tuyên, tranh vẽ ra sẽ không tốt bằng"

"Đỗ đại nhân không chỉ thơ ca viết hay mà không ngờ đến cả vẽ tranh cũng lợi hại như vậy"

"Aiz, tiểu nương tử có điều không biết, trước khi đỗ công danh thì ta cũng chỉ là một thư sinh nghèo, rất thích vẽ màu, đặc biệt là vẽ mỹ nhân, thường đi bán tranh, mỹ nhân càng đẹp, ta vẽ càng tốt, thật đáng tiếc, đáng tiếc"

Tiểu Xuân Nhi chớp mắt:

"Đại nhân đáng tiếc gì vậy?"

Đỗ Văn Trường gật gù đắc ý:

"Đáng tiếc, bức tranh hôm nay sợ là cực hạn đời này của ta, về sau cũng không tìm được mỹ nhân nào đẹp hơn so với Xuân Nhi nữa, không thể vẽ được bức tranh đẹp hơn!"

"Ha ha... Đại nhân thật biết nói đùa"

Mỹ nhân cười một tiếng, Đỗ Văn Trường vô cùng vui vẻ.

Hai người tương giao, tất nhiên là phải có tình có ý, hữu dục vô tình, không thể dài lâu

Hắn dù béo, nhưng cũng là văn nhân đọc sách cả đời.

"Ta cũng không phải là..."

"Đỗ đại nhân!"

Ngoài cửa truyền tới tiếng hô vội vàng của Sư gia, làm ngưng lại bầu không khí ái muội bên trong phòng.

Đỗ Văn Trường đặt bút xuống, không hề tức giận, Sư gia theo hắn đã lâu, tất nhiên biết rõ, nếu không có việc gì quan trọng sẽ không tới làm phiền hắn.

"Đợi một lát"

Hắn bước nhanh ra cửa phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, xảy ra chuyện gì à?"

Khuôn mặt Sư gia đầy vẻ kinh hãi:

"Tổng đà Kình bang bị người ta phá rồi!"

Tia chớp xẹt ngang bầu trời, tiếng sấm nổ vang, nước mưa rơi xuống cọ rửa mái ngói, phía trước mái hiên nhà trở thành một tấm màn mưa.

Thần sắc Đỗ Văn Trường chợt thay đổi.

"Xảy ra chuyện gì, nói mau!"

"Là người bên dưới truyền tin tới, nói có một người trẻ tuổi 17-18 tuổi đè ép bang chúng Kình bang, mang theo mội cây thương tiến về Tổng đà Kình bang, toàn bộ bọn chúng căn bản không phải là đối thủ..."

Sư gia một đường chạy tới, miệng đắng lưỡi khô, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhanh chóng kể chuyện phát sinh ở Tổng đà Kình bang.

Đỗ Văn Trường càng nghe càng kinh hãi, tâm ý hoảng loạn, đưa tay túm cổ áo Sư gia.

"Lưu Tiết, Lưu Nghĩa đâu? Bọn hắn trơ mắt nhìn người của mình chết đi như vậy sao?"

"Chết rồi! Bọn hắn đều chết hết rồi!"

"Chết rồi?"

Đỗ Văn Trường kêu lên sợ hãi.

"Người kia xách theo đầu người tìm tới cửa. Chỉ có Trịnh Thiên Phú là còn sống, nhưng tứ chi đã đứt đoạn, không khác gì một con chó chết!"

Đỗ Văn Trường tưởng như trời đất xoay chuyển, thất tha thất thểu ngã ngửa về phía sau, Sư gia tay mắt nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy.

Một Kình bang to như vậy, trên dưới có tới mấy trăm bang chúng, chỉ riêng Võ Giả đã cả trăm người.

Vậy mà để một người phá huỷ!?

"Ngươi có nhìn thấy rõ không?"

Giọng nói của Đỗ Văn Trường có chút mơ hồ, khàn khàn.

Sư gia cười khổ:

"Ta cũng không tin, nhưng người báo tin là cháu ta, nó thề độc, chính là đầu của Lưu Tiết và thi thể của Lưu Nghĩa, nếu là nhìn nhầm, nó sẽ chặt đầu xuống cho ta"

"Người trẻ tuổi kia tên là gì?"

"Không biết, chỉ biết hắn mặc quan phục của Hà Bạc Sở, thân trên có hoa văn tường vân, có lẽ là Hà Bá Tòng Bát phẩm"

Hà Bá Tòng Bát phẩm...

Đầu Đỗ Văn Trường như muốn nổ tung ra, cưỡng ép lên tinh thần để suy nghĩ.

Đám con em quý tộc kia sẽ không nhận chức quan Bát phẩm nhỏ bé này, chưa kể chỉ là Tòng Bát phẩm, chỉ hơn nửa cấp so với Cửu phẩm.

Chẳng lẽ là chiêu mộ từ bản địa?

Nhưng Lưu Tiết là Võ Sư cảnh giới Bôn Mã viên mãn!

Toàn bộ huyện Phong Phụ cũng chỉ có một cao thủ cảnh giới Lang Yên là Huyện úy, trừ người đó ra, Lưu Tiết là người đứng đầu!

Không đến 17-18 tuổi, Hà Bạc Sở lại có thể ở một nơi như huyện Bình Dương chiêu mộ được nhân tài như vậy sao?

Lồng ngực Đỗ Văn Trường nghẹn lại tựa như máu bị tắc.

Sự việc sao lại phát triển thành dạng này?

Hắn quá rõ ràng quá trình của toàn bộ sự việc lần này, chỉ là một con Tinh quái nho nhỏ gây họa, tất nhiên sẽ không dẫn đến quan viên Hà Bá quá lớn.

Bình Luận (0)
Comment