Lương Cừ thở dài.
Nếu chỉ xét khí lực thuần tuý, hắn vẫn không bằng Lưu Tiết, thậm chí còn kém xa.
"Vẫn phải ỷ vào điều kiện dưới nước."
Có thể hô hấp, chống lại lực cản dưới nước, hoàn toàn là được cái này mất cái kia.
Ở trên bờ, vẫn phải khiêm tốn mà làm người.
Tuy nhiên tin vui là tuy tạm thời dùng có chút miễn cưỡng nhưng khi kéo cung, cảm giác tuỳ ý sử dụng chẳng khác gì lúc luyện thương!
Được Xuyên Chủ Đế Quân coi trọng, quả đúng là trợ giúp thêm cho việc hắn học tập cung thuật!
Hai mắt Lương Cừ lấp lánh, vô cùng hưng phấn.
Tham cho nhiều vào cũng nhai không hết, ấy là đối với người có thiên tư bình thường, một đời chỉ có thể học nổi một thứ, thậm chí còn học không thông.
Nhưng đối với Lương Cừ mà nói, ấy chính là càng nhiều kỹ năng lại càng tốt!
Hắn quay đầu nhìn về phía bang chúng.
"Cung này có tên không?"
"Có có có, đều ở đây cả!"
Một vị bang chúng xách ống đựng tên qua, Lương Cừ đưa tay tiếp lấy, tên bên trong đều dài hơn ba thước, toàn thân màu đen nhánh, mũi tên toả ánh sáng lạnh lẽo.
Lương Cừ gật đầu, đặt dây cung của Huyền Thiết Cung vào trong ống đựng tên.
"Đều bọc lại cẩn thận cho ta, không được để rơi, rơi mất thì lấy đầu của các ngươi mà bù vào!
Những người còn lại, đem hết đồ theo, ngay bây giờ, đều tới Huyện thành cho ta!"...
Bến tàu huyện Bình Dương, lâu thuyền nhẹ nhàng lên xuống theo gió sông.
Trong phòng Quyển Độc, các Võ sư đi lại giữa những tấm ván dài, nhận nhiệm vụ thích hợp, hoặc là cùng tới với đồng liêu, tìm Chủ bộ đăng kí quân công.
Hà Bạc Sở có mặt ở đây thời gian càng dài, Võ sư tới gia nhập lại càng nhiều, cũng có thêm hơi người.
Nhưng Lý Thọ Xuân lại cứ cau mày mãi, cầm trong tay bút lông sói, không biết đang nghĩ gì.
"Lý Chủ bộ?"
"Lý Chủ bộ!"
Thanh âm của Võ sư lớn hơn chút, đánh thức Lý Thọ Phúc còn đang thần người.
Lý Thọ Phúc nhìn một vòng, phát giác ra mình có điều dị thường, liên tục cáo lỗi:
"Xin lỗi, xin lỗi, đêm qua ngủ không ngon, Đại nhân tới nhận nhiệm vụ à?"
Võ sư cũng không tính toán với hắn, gật đầu rồi lấy ra một quyển hồ sơ của mình.
Chờ cho Lý Thọ Phúc đăng ký xong xuôi, trả lại quyển sổ, Chủ bộ đồng liêu bên cạnh – Hoàng Bình Xương hiếu kì hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy, sao cả ngày nay cứ thấp thỏm không yên thế? Hơn nữa ta thấy ngươi hình như bắt đầu từ hôm qua đã thế."
Hắn cười đùa:
"Làm sao, bị cấp trên gây khó dễ à? Hay là nhìn trúng nữ tử nhà nào mà người ta lại có hôn phối rồi?"
Biểu cảm của Lý Thọ Phúc ngây ra, lại thấy xung quanh không có ai, thở dài một tiếng nặng nề.
"Aiz, đừng nói nữa, đều không phải, ta có khả năng thật sự sắp gặp xui rồi."
Hoàng Bình Xương không hiểu:
"Lời này có ý gì?"
"Mấy hôm trước có một nhiệm vụ phải đến huyện Phong Phụ sát vách xử lý Tinh quái hại người, lúc ấy Hà Bá, Hà Trưởng chẳng có ai, ta liền đưa cho một vị Hà Bá họ Lương đi xử lý. '
Hoàng Bình Xương trở nên nghiêm túc:
"Hà Bá họ Lương? Vậy chẳng phải có liên quan đến vị Từ Đề lĩnh kia sao? Sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"
"Ta không biết, hắn đến nay vẫn chưa gửi tin tức về, nhưng lúc hắn nhận nhiệm vụ là ngày Kim Diệu, nay cũng là ngày Kim Diệu, đến tối nay là tròn bảy ngày, phải phán định là mất tích..."
(Ngày Kim Diệu: ngày thứ 6)
Hoàng Bình Xương sửng sốt:
"Ngươi nghĩ gì đấy, sao lại giao nhiệm vụ cho người có quan hệ như vậy đi làm?"
"Ta cũng hết cách, lúc ấy không có ai, hơn nữa thực lực của hắn cũng không tệ, là một người rất mạnh mẽ, tối nào cũng đem về bốn năm tiểu công, Võ sư Bôn Mã còn chẳng lợi hại như thế, ngẫm nghĩ thấy cũng không xảy ra chuyện được, đi mấy ngày là về, ai mà ngờ..."
Lý Thọ Phúc vẻ mặt buồn bã.
Lương Cừ mà thật sự xảy ra chuyện gì, Từ Đề lĩnh sao có thể bỏ qua cho hắn, mũ ô sa hơn nửa là bị mất rồi.
"Phải làm thế nào mới ổn đây? Ngươi báo Từ Đề lĩnh chưa?"
"Vẫn chưa..."
"Ta đã biết rồi."
Lý Thọ Phúc toàn thân run rẩy, cứng ngắc quay người lại.
"Từ... Từ đại nhân, ngài... ngài không đi câu à?"
Sắc mặt Từ Nhạc Long đen xì.
Hắn đi câu rồi đấy chứ nhưng câu được một nửa lại phát hiện ra trong thùng hết mồi rồi.
Hắn nghĩ đến mấy hôm trước nghe nói có một đội đánh cá nhỏ dựa vào một loại mồi thần kỳ mà số cá đánh bắt được gấp bội so với các ngư dân bên cạnh liền định quay lại lấy chút bạc đi tìm người ta mua một ít.
Không ngờ cách một tấm ván gỗ lại nghe thấy Lý Thọ Phúc nói chuyện.
"Ngươi nói tỉ mỉ xem nào, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."