Trong phòng ngập tràn hơi nước dày đặc, đâu đâu cũng là mùi của đất.
Bên ngoài tổng đà, bách tính không sợ chết tới xem náo nhiệt đang thì thầm bàn tán.
Đỗ Văn Trường nắm chặt tay Lương Cừ, tiếng khóc lóc nức nở át đi cả tiếng mưa bên ngoài nhà, đôi vai không ngừng run rẩy.
Quả đúng là khiến người nghe phải đau lòng, người xem phải rơi nước mắt.
Cả người Lương Cừ khó chịu, chỉ cảm thấy không khí quá đỗi ẩm ướt, quần áo đều dính cả lên người, hắn nắm ngược lại tay của Đỗ Văn Trường, dùng lực niết lấy, đau đến mức Đỗ Văn Trường không thể không buông tay.
Đỗ Văn Trường có tu vi trên người, chỉ tiếc là trình độ không cao, bàn tay thịt gần như bị niết gãy, sưng tấy tím tái.
Mười ngón tay nối liền tim, đau đến xé lòng, hắn cố nhịn không kêu ra tiếng, cơ hàm hai bên căng cả lên.
Ngoài mặt Lương Cừ chẳng có biểu cảm gì.
Hắn không biết Đỗ Văn Trường định giở trò gì, dù sao cũng không phải trò gì hay.
Mặc dù hắn chưa đi điều tra Kình Bang cấu kết với bao nhiêu quan lại, nhưng Kình Bang phát triển đến nhường này, Huyện lệnh trước mặt đóng vai trò gì trong đó, hắn đại khái có thể đoán ra.
Các loại thuế cắt cổ của Đại Thuận hợp lại thành một, lập nên Nhất điều tiên pháp, không cần lo lắng bên trên đột nhiên lòi ra nào thuế đèn dầu, thuế vệ sinh, thuế phân bón, thuế bàn trà...
(Nhất điều tiên pháp: chính sách gộp các loại thuế thành một)
Mà điều này không có nghĩa là người bình thường sẽ được sống an ổn.
Tỉ như Kình Bang, nó như chấy rận ký sinh trên người toàn bộ ngư dân huyện Phong Phụ, há to miệng hút máu, đồng thời cũng phải đối diện với nguy cơ một phát bị đập chết luôn.
Không muốn chết thì ngoan ngoãn nộp một phần thậm chí là hơn nửa thành quả lên, đổi lấy không gian sinh tồn.
Có đôi khi chấy rận tự sinh ra từ những nơi bẩn thỉu.
Cũng có khi được một bàn tay lớn nhặt lên từ dưới đất, tự tay bỏ lên trên người.
So với sưu cao thuế nặng, ở giữa lại lòi ra thêm một bàn tay, tình cảnh mà người thường phải đối diện có khả năng còn tồi tệ hơn.
Lương Cừ đột nhiên cảm giác rằng, hoàn cảnh của thị trấn Nghĩa Hưng trước đây cũng coi như không tệ.
Cách trấn Bình Dương cũng chỉ hơn mười dặm, vẫn nhiễm được chút thần uy của Dương Sư.
Trong bóng tối vẫn có lưu manh, côn đồ, bang phái nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không sản sinh quái vật khổng lồ ngoài sáng như Kình bang.
Nếu như hắn trùng sinh ở huyện Phong Phụ, kết cục sau cùng của hắn chỉ sợ là sẽ phải đối đầu với Kình bang một tay che trời này, cuối cùng giết chết một tên cốt cán nào đó của Kình bang, bị Huyện nha truy nã với tội danh giết người, phải đào vong sống chui lủi ở trên nước.
Một chữ cũng không biết, công pháp đọc không hiểu, muốn binh khí không có binh khí, phải gặm cá sống qua ngày, làm gì được sống thoải mái như bây giờ.
Quả đúng là thời thế tạo anh hùng, hoàn cảnh của mình đúng là cực tốt.
Lương Cừ suy nghĩ miên man, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Đỗ Văn Trường, thần sắc lạnh lùng.
"Ta nói thằng, ta không hiểu nhiều chuyện lòng vòng như vậy, Đỗ đại nhân không cần phải diễn kịch trước mặt ta, lãng phí thời gian của nhau.
Nói thật cho người biết, ta chỉ là một Hà Bá nho nhỏ, sư phụ là Dương Sư Dương Đông Hùng huyện Bình Dương, nhận Từ Nhạc Long Từ đề lĩnh của Hà Bạc Sở làm đại ca.
Hà Bạc Sở quản lý vùng sông nước Giang Hoài, nếu có Thủy yêu làm loạn, ta sẽ giết Thủy yêu, có Ngư bang gây họa, ta sẽ giết Ngư bang.
Những thứ khác ta sẽ không quản, ấy là vượt quyền, vi phạm luật pháp.
Ta không phải đại hiệp cứu thế, càng không hào phóng đến vậy, không làm được vì người mà quên mình, cho đến nay cũng chỉ muốn cuộc sống như ý, không muốn tự rước phiền toái cho mình"
Trên trán Đỗ Văn Trường toàn là mồ hôi lạnh, trong lòng mừng như điên.
Hắn lo lắng nhất chính là người có khí phách thiếu niên anh hùng, đầu óc nóng lên, thật sự muốn vì dân trừ "hại".
"Tuy nhiên..."
Ánh mắt Lương Cừ liếc nhìn đống sổ sách chồng chất ở trên bàn dài.
"Hà Bạc Sở không quản lý được Huyện lệnh một phương như ngươi, nhưng tất cả các khoản chi tiêu của Kình bang ta sẽ sai người chỉnh lý, báo cáo đúng sự thực lên Tam Pháp Ti!
Hy vọng Đỗ đại nhận thật sự không làm gì thẹn với lương tâm, hoặc là nên tự cầu phúc đi!
Mấy người các ngươi, tiễn khách!"
Lương Cừ cao giọng quát vang, ai nấy bên trong Tổng đà đều run cả lên.
Những người này có một người tính một người, giết cũng không oan, Lương Cừ hoàn toàn coi bọn chúng như nô lệ mà sai sử, lưu lại bóng ma tâm lý không nhỏ trong lòng bọn chúng.
Mấy vị bang chúng đi ra, nơm nớp lo sợ mời Đỗ Văn Trường ra ngoài.
Đỗ Văn Trường còn muốn ở lại nói chuyện thêm, Lương Cừ đã cầm trường thương lên, trong lúc xoay một vòng, chùm tua đỏ tung bay.