Đỗ Văn Trường lập tức im lặng.
Hắn biết, mình nếu tiếp tục nói, mạng sẽ không mất, nhưng trên người sợ là sẽ thêm ra không biết bao nhiêu lỗ máu.
Hầu kết lên xuống, Đỗ Văn Trường cuối cùng cũng không nói gì nữa, bị người dẫn ra khỏi Tổng đà.
Quần chúng mặc áo tơi đến xem náo nhiệt ở xung quanh cũng đều bị đuổi đi hết.
Lương Cừ nhìn một vòng đám bang chúng còn có thể hoạt động trong Tổng đà.
"Nhìn cái gì! Làm tiếp đi, sổ sách, tài sản, binh khí, khế đất, cửa hàng, đều chuyển hết ra ngoài chưa? Nếu như để lọt thứ gì các ngươi cứ chuẩn bị để một bộ phận trên người lại đi!"
Trong Tổng đà một lần nữa vang lên âm thanh di chuyển đồ vật.
Lương Cừ trở lại đình viện, cầm Huyển thiết cung lên, đột nhiên cảm giác mình dường như quên mất thứ gì đó.
Cúi đầu suy nghĩ một hồi.
"Hôm nay là ngày Kim Diệu!"
Lương Cừ chợt vỗ trán.
Hắn nhớ ngày mình xuất phát là ngày Kim Diệu, hôm nay cũng là ngày Kim Diệu, vậy mà đã tròn bảy ngày.
Cho đến nay, tin tức gì cũng chưa truyền về, sẽ không bị phán định là mất tích đấy chứ?
Thật sự là nhiệm vụ biến hóa quá nhanh, vốn tưởng rằng chỉ là một con Tinh quái nho nhỏ quấy phá, trong vòng 3-4 ngày là có thể giải quyết xong, không ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, đối thủ trở thành Kình bang khổng lồ như vậy.
Trong lúc đó lại tốn mất mấy ngày đột phá ải Huyết, đã sớm tròn một tuần lễ.
"Mang giấy bút đến đây!"
Lương Cừ hô lên một tiếng, lập tức có người đưa giấy bút tới.
Hắn nhanh chóng mở giấy ra, chuẩn bị viết thành một bản báo cáo đơn giản gửi về.
Thân là quan viên, Lương Cừ có quyền sử dụng Dịch trạm, gửi hỏa tốc trong hai ngày là có thể đến nơi.
Đã tròn bảy ngày, đừng có để đến lúc tròn mười ngày để bị nhận định là tử vong, đến lúc ấy lại thành hiểu lầm lớn mất.
"Lúc này ngươi mới nhớ đến việc viết báo cáo à?"
Bóng đen đổ xuống, Lương Cừ đột nhiên rút đao xoay người, Thanh Lang lóe lên ánh sáng lạnh, vậy mà bị hai ngón tay kẹp lại, không động đậy được chút nào.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu, lập tức sửng sốt.
"Từ đề lĩnh!"
Từ Nhạc Long dùng ngón tay chặn lại Thanh Lang, đầu hơi ngửa ra sau.
"Hảo tiểu tử, phản ứng đủ nhanh"
Lương Cừ không ngờ sẽ nhìn thấy cấp trên của mình ở đây!
Sẽ không phải vì bảy ngày không có tin tức truyền về nên mới đặc biệt đến tìm hắn đấy chứ?
"Ngươi có phải đang nghĩ sao ta lại tới đây đúng không? Không sai, chính là đến tìm tên tiểu tử thối nhà ngươi đấy!"
Từ Nhạc Long búng ngón tay, Lương Cừ chỉ cảm thấy từ trên Thanh Lang truyền tới một lực đàn hồi kinh người, khiến hắn không khống chể nổi phải cắm Thanh Lang vào trong vỏ đao.
Lợi hại!
Lương Cừ trong lòng cả kinh, lại nhìn về phía Từ Nhạc Long, tựa như chỉ qua quýt bình thường.
"Từ đại ca đi đường sao chẳng có âm thanh gì vậy."
Từ Nhạc Long hiển nhiên là cố ý thu liễm khí tức đến dọa hắn.
"Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, bảy ngày liền không có tin tức gì truyền về, ta cũng không dám đi nói cho Dương thúc biết, tự mình chạy tới đây nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Đúng là không nhìn thì không biết, tiểu tử ngươi gây ra động tĩnh lớn thật đấy, bốn ải giết Bôn Mã, cũng đủ bản lĩnh đấy nhỉ?"
Lương Cừ được sủng ái mà kinh sợ.
Hắn thật sự không ngờ rằng Từ Nhạc Long sẽ tự mình đến đây, nhanh chóng lấy quyển sổ từ trên người ra, báo cáo trung thực những gì xảy ra trong bảy ngày qua.
Về phần Lương Cừ rốt cuộc làm cách nào giết được Võ Sư cảnh giới Bôn Mã, hắn không viết vào.
Hà Bạc Sở cũng không quan tâm việc này.
Có rất nhiều phương pháp để lấy yếu thắng mạnh.
Đánh lén, hạ độc hoặc một vài phương pháp khác, đều là át chủ bài của riêng ngươi.
Nếu cái gì cũng muốn báo cáo rõ ràng hết, ngược lại sẽ khiến mọi người không đồng lòng, dễ gặp bất lợi khi làm việc.
Hà Bạc Sở chỉ cần kết quả.
Từ Nhạc Long tiếp nhận quyển sổ, cẩn thận xem.
Hắn một đường vội vàng tới đây, tin tức thăm dò được cũng không nhiều, không tỉ mỉ như trên quyển sổ này.
Không ngờ càng xem càng thấy kinh hãi.
Hà Bạc Sở quản lý sông nước, tất nhiên cũng bao gồm cả ngư dân.
Từ Nhạc Long tuyệt đối không ngờ rằng, ngay sát vách huyện Bình Dương, gần như là dưới mi mắt hắn, lại có thể có một Ngư bang lớn đến thế!
Còn những huyện khác thì sao?
Có phải cũng có không?
Cơ hội tốt.
Ngón tay Từ Nhạc Long vuốt ve quyển sổ.
Hà Bạc Sở mới đến, lại không có lão nhân dẫn dắt, rất nhiều việc cũng không quá hiểu rõ.
Nay sự việc ảnh hưởng còn chưa lớn lớn, toàn bộ Hà Bạc Sở cũng chỉ có hai người hắn và Lương Cừ biết.
Huyện khác nếu như cũng xuất hiện tình huống tương tự, hắn bên này nếu lấy thế như sét đánh quét sạch xung quanh, chẳng phải sẽ độc chiếm công lao sao?
Hắn sớm đã thấy khó chịu với Vệ Lân.
Bình thường không có cơ hội gì, lười đi tranh, nhưng nay cơ hội đưa đến tận trước mặt rồi.
"Từ đề lĩnh, ngài xem nhiệm vụ này, có thể đáng bao nhiêu công lao?"
Lương Cừ lòng ôm chờ mong.
Từ Nhạc Long khép quyển sổ lại.
"Điều tra ra đại án, tiêu diệt kẻ địch, hai việc này tách ra mà tính, vậy có thể tính cho người hai đại công!"