Hai đại công.
Trái tim Lương Cừ đập bình bịch.
Ra ngoài bảy ngày, đổi về hai đại công, quá hời!
Như vậy, sự lựa chọn trên sổ quy đổi đại công sẽ nhiều hơn rất nhiều.
Phía trên có người quen đúng là tốt.
Nếu đổi thành thủ lĩnh bình thường, sao có thể tách rời hai việc điều tra và tiêu diệt ra để tính chứ.
"Đa tạ Từ đại ca!"
"Việc ngươi làm, cảm ơn ta làm gì, ta cũng không có bản lĩnh tặng ngươi đại công, nếu tra ra bản thân ta cũng không gánh nổi."
Từ Nhạc Long cúi đầu, thấy Đại cung đang ở bên cạnh.
"Cung này, sao chưa thấy ngươi dùng qua?"
"Tước được".
Lương Cừ ôm quyền
"Vốn là cung của Lưu Tiết, ta thấy khá hứng thú nên liền thử xem."
"Muốn à?"
Lương Cừ gãi đầu, không nói gì mà chỉ cười.
"Ha ha, tiểu tử, dậy ngươi một việc."
Từ Nhạc Long gõ quyển sổ lên người Lương Cừ, ngón trỏ gõ lên bìa cứng quyển sổ, phát ra thanh âm vang vọng.
"Trên sổ này của ngươi có viết cung của Lưu Tiết không?'
Lương Cừ lắc đầu:
"Không có. '
Từ Nhạc Long lại chỉ báo cáo ở bàn bên:
"Trên báo cáo có viết không?"
"Càng không có."
Quyển sổ có kết cấu dạng phong bì, trên dưới là vỏ cứng, trang giấy bên trong được gấp lại như quạt, có hình dài, một tay có thể cầm hết, tiện mang theo ghi chép.
Quan viên nhận nhiệm vụ trọng đại đều sẽ cầm một quyển.
Nội dung nhiệm vụ, quá trình xử lý đều phải ghi chép vào sổ, vô cùng tỉ mỉ.
Rất nhiều quan viên làm quan cả đời, trong nhà có cả một chồng sổ dày, coi như là một bản ghi chép về cuộc đời mình.
Trên sổ không có, ở báo cáo lại càng không có.
Ý là...
Lương Cừ hơi nhướng mày.
"Nếu đã không có, vậy cung này rõ ràng là ngươi mang đi dùng để đối phó Lưu Tiết, chỉ là không dùng đến, không phải sao?"
Từ Nhạc Long chỉ quyển sổ bên cạnh, thấp giọng nói:
"Cung này nguồn gốc thế nào tạm thời không bàn đến, cho dù là Lưu Tiết sai người chế tạo, chẳng lẽ còn ghi chép chi phí này trên sổ sao?"
Lương Cừ yên lặng gật đầu.
Hắn còn cho rằng mình phải nộp lên trước đã rồi lại xin sau, cung này đến lúc ấy mới có thể thuộc về hắn, không ngờ lại đơn giản như vậy.
Chỉ là...
"Làm như vậy liệu có lưu lại điểm sơ hở không..."
Hai vị Đề lĩnh của Hà Bạc Sở, Lương Cừ vẫn nhớ như in vị kia kiêu ngạo thế nào.
Hai bên phe phái, quan hệ từ đời ông nội đã không tốt, đời cha còn kết thù, làm như vậy thật sự sẽ không khiến người khác nắm thóp đấy chứ?
"Không cần nhát gan như vậy, bên trên thực ra đều biết, bằng không vì sao lục soát nhà lại là công việc béo bở? Tuy nhiên ngươi nói cũng đúng, đây quả thật là chỗ sơ hở."
"Vậy..."
Lương Cừ càng không hiểu, hắn hoàn toàn có thể nộp lên trước rồi lại lấy về, không phải cũng giống vậy sao.
Hắn không vội một hai ngày.
"Vậy nên ta dạy ngươi việc thứ hai, đừng nghĩ muốn làm một người hoàn hảo, để lại cho mình vài điểm yếu chẳng mấy quan trọng cũng là việc tốt."
Để lại cho mình vài điểm yếu chẳng mấy quan trọng ư?
Ánh mắt Lương Cừ lập loè, hắn lại lấy mấy tờ ngân phiếu từ trong ngực ra.
"Cái này..."
"Là ngân phiếu Kình Bang hối lộ ta, bảo là không ghi chép lại, không biết là thật hay là giả, vốn là 3000 lượng nhưng ta lo mang trên người sẽ dễ làm loạn tâm tư, về sau tìm lại, hơn nửa đã bị đao của Lưu Tiết phá huỷ.
Nay chỉ còn lại 1200 lượng, trong đó còn có hai tờ ngân phiếu mệnh giá ba trặm lượng bị hư hỏng khá nặng, không biết còn dùng được không."
Mặc dù sau khi xong việc, toàn bộ chiến trường nhìn thì có vẻ như không có nguy hiểm gì quá lớn nhưng sư tử dù có giết thỏ thì vẫn phải dùng toàn lực.
Người bình thường đánh nhau đều biết phải cởi vật phẩm quý trọng xuống trước, Lương Cừ không thể không biết.
Càng để ý thì lại càng không thể cầm theo, bằng không một khi phân tâm có khả năng sẽ đầu lìa khỏi thân.
Dẫn đến mấy tấm ngân phiếu đều bị ngấm nước, chỉ là giấy dùng để làm ngân phiếu rất đặc biệt, dùng 'giấy làm bằng vỏ cây dâu' trộn với 'giấy công vụ bỏ đi'.
Vì đạt được mục đích tiêu huỷ hồ sơ công văn, vừa có thể thay đổi màu sắc của tờ tiền, khiến nó biến thành màu xám xanh vàng đặc biệt, vô cùng dày dặn, ngâm nước nếu kịp thời phơi khô sẽ không bị biến hình.
Từ Nhạc Long đáp:
"Cũng cầm lấy đi, 1200 lượng cũng không phải nhiều lắm, đổi thành cấp trên bình thường, ngươi phải nộp lên bảy thành, ta không dùng đến, ngươi để mà dùng.
Nhưng ngươi lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ lớn như vậy, nhớ phải mua ít đồ hiếu kính với sư phụ ngươi đấy. '
Lương Cừ gật đầu, hắn cảm thấy với thân phận và sự giàu có của Từ Nhạc Long, đúng là sẽ nghĩ như vậy chứ không phải là lời khách sáo.
"Đa tạ Từ đại ca!"
"Đã bảo rồi, việc ngươi làm không cần cảm ơn ta, nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy nên là ta cảm ơn ngươi, cơ hội khiến Vệ Lân lúng túng cũng không nhiều!"
Trong lúc nói chuyện, Từ Nhạc Long đã đi qua Lương Cừ, ngồi vào chỗ, tự mình cầm bút lên viết báo cáo.
Đây là một cơ hội cực tốt.
Hắn phải lập tức truyền tin về, sai người tới các vùng huyện lân cận điều tra tình hình, liệu có giống huyện Phong Phụ, cũng có tổ chức tương tự như Kình Bang hay không.
Động tĩnh lớn như vậy, muốn triệt để giấu Vệ Lân là không có khả năng, nhưng với lợi thế là người đi trước, ít nhất có thể chiếm được trên bảy phần công lao.
Vệ Lân tính tình cao ngạo, hung bạo, là một tên điên đích thực, đánh nhau không cần mạng, trong số những người cùng thế hệ rất ít người dám luận bàn với hắn.
Nếu chỉ thuần tuý xét thực lực, cũng không phải nhất định không đánh nổi, chỉ là Từ Nhạc Long có chút sợ sự điên cuồng của hắn.
Hai thế hệ trước của Từ gia đều vững vàng chèn ép Vệ gia, đến đời này của hắn lại e sợ...
Có công lao hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn thấy Vệ Lân phải nhận thua.
Thấy Từ Nhạc Long bận bịu, Lương Cừ liền đi tuần tra khắp nơi, đảm bảo bang chúng của Kình Bang không lề mề.
Vàng bạc hết thùng này đến thùng khác được chuyển ra ngoài, nữ thân quyến thì co cụm lại một góc, run rẩy sợ hãi.
Kình Bang giàu có hơn nhiều so với tưởng tượng, lúc hối lộ ở trên thuyền hoa bảo là 3000 lượng là toàn bộ chỉ là nói dối.
Ít nhất số vàng bạc được khiêng ra kia phải được vài ngàn lượng.
Huynh đệ Lưu Tiết không ngu xuẩn như vậy, biết đối phương đến đòi tiền, làm gì có chuyện để lộ ruột mỡ ra ngoài cho người ta vắt lấy dầu.
Một phát bỏ ra ba ngàn lượng đúng là cắt máu nhưng cũng không đến mức thương gân động cốt.
Bên ngoài, tiếng bước chân chỉnh tề lẫn trong tiếng mưa.
Một đám quan lại mặc đồng phục bước vào.
Chỉ trong chốc lát lại lần lượt đi ra, đám tiểu lại bình thường uy phong là thế nay chỉ có thể dầm mưa đứng ngoài canh gác, căn bản không có cơ hội nhúng tay.
Từ Nhạc Long viết xong báo cáo, cuộn giấy bỏ vào ống gỗ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, một lúc sau mới xuất hiện trở lại.
Lương Cừ không biết Từ Nhạc Long dùng cách gì để truyền tin, nhưng đáng ngạc nhiên là chưa tới nửa đêm, Nhiễm Trọng Thức đã dẫn người chạy tới đây.
Hắn chạy từ huyện Bình Dương đến huyện Phong Phụ, dùng hết cả một ngày trời, lúc này mới chỉ mấy canh giờ?
Từ Nhạc Long bước nhanh lên trước.
"Tình hình thế nào?"
Nhiễm Trọng Thức cởi áo tơi ra, hơi thở hổn hển:
"Toàn bộ phủ Hoài Âm có mười ba huyện, nhân thủ của chúng ta không đủ, trọng điểm chiếu cố là sáu huyện dọc theo sông, nhân khẩu theo nghề ngư dân ở đó nhiều nhất, rất có khả năng có ròi bọ, ta đã sai người qua đó, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả."
"Thông báo cho người của Tam Pháp Ti chưa? Ta cần bọn họ thu dọn nốt, bắt giữ bang chúng, ta không tin người của huyện nha."
"Đã thông báo rồi, ta phát đi thông báo khẩn cấp, dự kiến người của bọn họ trưa mai sẽ đến."
"Tốt!"
Từ Nhạc Long chắp tay thi lễ.
"Đêm nay và hai ngày tới, chư vị vất vả rồi!"
"Không dám nhận!"
Mọi người đều khom mình đáp lễ, sau đó liền tản đi, chỉ còn lại một vị Võ sư Lương Cừ không quen biết ở lại trông coi bang chúng Kình bang.
Từ Nhạc Long nhìn về phía Lương Cừ.
"Hôm nay ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi, chờ quay về báo cáo công lao lên trên, nhất định sẽ có hai đại công, nói không chừng còn được thăng một cấp, thành Chính bát phẩm nữa."
Trong lúc trò chuyện, Võ sư đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Lúc hắn tới đây đã tìm hiểu toàn bộ quá trình, quả thực không ngờ rằng việc liên quan đến một tiểu tinh quái mà lại kéo ra tận hai đại công, thậm chí còn được thăng quan.
Vận khí kiểu gì vậy?
"Vậy ta đi trước đây."
Lương Cừ đứng dậy, hắn quả thực rất mệt, đại chiến một trận xong liền vội vàng chạy đến Kình bang, từ sáng đến đêm chưa hề nghỉ ngơi.
Huống hồ mấy canh giờ trước hắn đã muốn rời đi.
Trong khoảng thời gian nửa ngày trời tìm Tổng đà của Kình bang, đám Nheo Béo vẫy vùng trong vùng sông nước huyện Phong Phụ, tìm thấy một thứ đồ vô cùng kỳ quái.