Mặt trời dần lặn, ánh nắng chiếu nghiêng lên mặt sông, sóng nước lăn tăn lấp lánh.
Trên boong thuyền, huynh đệ bốn người đến từ huyện Hoa Châu cùng nhau ôm quyền.
Lương Cừ kinh ngạc.
Hắn không ngờ vậy mà lại có người muốn làm việc dưới trướng mình, nhất thời lâm vào trầm tư.
Mình vậy mà đã có thể trở thành chỗ dựa của người khác rồi sao?
Đám người Nhan Khánh Sơn ngừng thở, đầu gục xuống.
Vốn tưởng rằng vào Hà Bạc Sở là có thể sống tốt, mưu cầu tài nguyên cho riêng mình.
Không ngờ trong này vậy mà chia thành hai phe phái rõ ràng đến thế, đến cả làm việc cũng không cùng một chỗ mà chia ra hai lâu thuyền khác nhau.
Nghe ngóng tới lui, bốn người lựa chọn phái ôn hòa của Từ Nhạc Long, nhưng vào rồi mới phát hiện ra, quả đúng là nơi nào có người nơi ấy chính là giang hồ.
Làm gì có nơi nào là dễ sống.
Bên ngoài thì có cạnh tranh ở bên ngoài, bên trong thì có tranh chấp ở bên trong.
Con em quý tộc Thất phảm trở lên thì chướng mắt bốn tên nhà quê bọn hắn, người bản địa thì lại xem thường người nơi khác, kết thành đoàn đội không dẫn theo bọn hắn, khắp nơi dường như đều là vách tường vô hình.
Nhiệm vụ tốt không nhận được, nhiệm vụ khó thì cả đống, khổ cực nhiều mà phần thưởng lại ít.
Sức người có hạn, chẳng khác gì mưa phùn, chẳng thể khiến cả bầu trời đều mưa rơi.
Đúng lúc tin tức Lương Cừ lập đại công ở huyện Phong Phụ truyền đến, khiến bốn người đâu đâu cũng gặp trắc trở nhớ kỹ Lương Cừ, nghe ngóng một phen.
Xuất thân khiêm tốn, có quan hệ rất sâu với Phó đề lĩnh, tuổi trẻ tài cao, danh tiếng cực tốt, nay địa vị còn thấp, thực lực cũng không cao, có thể nói là rồng giấu mình dưới vực sâu, nếu có thể đi theo...
Trái tim bốn người đập mạnh.
"Xin lỗi, chư vị tốt nhất nên tìm người khác"
Lương Cừ trực tiếp từ chối.
Thật không hiểu nổi.
Tiểu đệ chọn lão đại, lão đại cũng phải chọn tiểu đệ chứ.
Đột nhiên nhảy đâu ra bốn người muốn đi theo mình, ai biết bản tính bọn họ thế nào?
Quá vội vàng.
Bốn người đau buồn đến mức như thể chết cha chết mẹ.
Nhan Khánh Sơn chắp tay:
"Đã mạo muội rồi"
"Không sao, mọi người đều ở Hà Bạc Sở cả, đều là đồng liêu, tận tâm tận lực là được"
Lương Cừ thi lễ lại, quay người nhảy xuống lâu thuyền.
Lưu lại một cái bóng thật dài cho bốn người trên boong thuyền.
"Aiz"
Nhan Khánh Sơn thở dài:
"Chúng ta nóng lòng quá rồi"...
Lương Cừ men theo đường đi tới, bước qua ngạch cửa tiến vào một tiền trang.
Theo lời của Lưu Tiết, ngân phiếu ba ngàn lượng kia đến bất kì tiền trang Thông Bảo, Thông Thuận nào cũng đổi được.
Đúng lúc ở huyện Bình Dương có một tiền trang Thông Bảo, hai nhà Thông Bảo, Thông Thuận có quan hệ liên minh, kết nối với các phủ quanh đây, chỉ cần cầm theo ngân phiếu, có thể rút tiền ở bất kì hiệu đổi tiền nào.
Khách quý đến nhà, sai vặt tươi cười tiếp đón:
"Khách nhân muốn gửi tiền hay là rút tiền, nếu rút tiền có mang theo phiếu không?"
Lương Cừ lắc lắc bốn tờ ngân phiếu:
"Rút tiền"
"Khách nhân, mời ngài tới bên này"
Sai vặt dẫn Lương Cừ tới trước quầy, phía sau quầy là lão chưởng quỹ.
Thấy có người tới, hắn đặt sổ sách trong tay xuống, đeo kính lên, nhận lấy ngân phiếu từ Lương Cừ, quan sát từng tờ một, sau khi xem hết mới bỏ cặp kính xuống.
"Khách nhân, trong bốn tờ ngân phiếu này chỉ ba tờ này là đổi được, tờ này, rất xin lỗi, không đổi được"
Lương Cừ cúi đầu nhìn, trong số ba tờ có thể đổi đã bao gồm cả hai tờ bị hư hại, ngược lại, tờ không thể đổi kia lại chẳng bị hao tổn gì.
"Vì sao tờ bị hư hại có thể đổi còn tờ không bị hư hại gì lại không được?"
Đầu ngón tay chưởng quỹ đè lên tờ ngân phiếu không thể quy đổi kia:
"Đại nhân có điều không biết, hai tờ bị hư hại kia chỉ bị ở những chỗ râu ria, phần hoa văn không làm sao.
Nhưng tờ này dù chưa từng bị hư hại, nhưng hai màu của nó không được khớp, màu nhạt mất rồi, nếu không nhầm, tờ ngân phiếu này của đại nhân đã từng bị ngấm nước đúng không?"
"Đúng vậy"
"Thật xin lỗi, tờ ngân phiếu này bị phai màu, lão phu cũng chỉ làm việc theo quy định, không thể đổi được"
"Không sao, vậy nhờ chưởng quỹ giúp ta viết phiếu, gửi vào đó 600 lượng, viết thành sáu tờ ngân phiếu mệnh giá 100 lượng, lại lấy giúp ta 300 lượng"
Lương Cừ dự tính trường hợp xấu nhất là không thể đổi được hai tờ, còn hai tờ có thể đổi được, nay đổi được ba tờ tương đương với 900 lượng, hắn đã vừa lòng thỏa ý rồi.
"Khách nhân chờ một lát, mời đến hậu viện ngồi nghỉ ngơi, ta sẽ sai người pha trà cho ngài"
Hương trà lượn lờ.
Chưởng quỹ chẳng mấy chốc đã viết xong sáu tờ ngân phiếu mệnh giá 100 lượng, sai vặt đi theo ngay sau lưng, dùng vải đỏ bọc lấy khay, dâng lên ba trăm lượng tiền mặt.
Một thỏi bạc hình móng ngựa là 50 lượng, lớn bằng nắm đấm, 300 lượng là sáu thỏi, có thể đựng trong một cái rương nhỏ.
Lương Cừ cất kỹ bạc và ngân phiếu, đi ra cửa liền rẽ vào mấy cửa tiệm, mua ít đồ làm quà.
Hướng sư huynh là một bộ giá bút sơn phong bằng thủy tinh, Hồ sư huynh là một chiếc nhẫn, ngoài ra còn có đai lưng bằng ngọc chạm khắc, thắt lưng bằng san hô, tiêu bằng trúc tím, viên đá mài bằng ngọc trắng...
Đủ thứ đồ nhiều vô kể, Lương Cừ chuẩn bị cho mỗi người một món, vậy mà tiêu mất gần 200 lượng bạc.
Quả đúng là tiêu tiền như nước.
Cùng là đồ cả nhưng có cái đắt hơn, giá bút làm bằng gỗ trúc, làm bằng gốm sứ hay làm từ đá điêu khắc có giá khác nhau.
Những quan lại quyền quý kia trong nhà có gia tài mấy vạn nên mới có thể duy trì được cái gọi là 'thể diện'.
Mua đồ xong, Lương Cừ cũng không vội đưa qua, chuẩn bị chờ tới ngày hôm sau mới đi.
Đột phá ải Huyết trở thành Võ Sư phải mời khách ăn cơm, sắc trời đã tối, chắc mọi người đều ăn cơm cả rồi, chi bằng ngày mai làm hết một lượt.
Xách theo một lượng lớn hàng hóa, Lương Cừ đi ngang qua một tửu lâu, tiện tay đóng gói mấy món ngon, trả tiền xong liền xách theo hộp cơm ra bến thuyền, lên thuyền về nhà.
Nhoáng cái mười một ngày đã qua, trong nhà cũng không có tro bụi gì, ngày ngày đều có người tới quét dọn.
Cửa sương phòng phía Tây vẫn đang mở, không nhìn thấy thân ảnh lão hòa thượng đâu.
"Không biết lão hòa thượng có tìm thấy tà tăng mà hắn nói kia không"
Lương Cừ lắc đầu, vào phòng cất đồ xong liền đến phòng bếp.
Giờ này, đại nương nấu cơm đã về nhà, trong nồi ngược lại vẫn còn đồ ăn, hẳn là lưu lại cho lão hòa thương.
Lương Cừ xới ít cơm ra, mở hộp cơm, ăn cơm cùng với thức ăn mua về từ tửu lâu.
Ăn được một nửa, thân ảnh lão hòa thượng xuất hiện ở trong viện.
"Thí chủ, đã lâu không gặp"
"Ô!". Lương Cừ nuốt xuống miếng cơm, lên tiếng chào hỏi:
"Đại sư ăn chưa, chỗ ta có hai món chay, ăn cùng nhé?"
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, cầm chén đũa lên xới cơm, yên lặng ngồi xuống phía đối diện.
Lương Cừ đẩy món chay tới trước mặt lão hòa thượng.
"Đại sư đã tìm được tà tăng kia chưa?"
"Chưa tìm được"
"Lâu như vậy sao?"
Lương Cừ tính toán, lão hòa thượng đến huyện Bình Dương cũng phải gần một tháng rồi, đối phương có thể ẩn náu giỏi đến vậy sao?
"Đan điền của lão nạp bị huỷ, mất đi năng lực khoá hồn ngàn dặm, khí cơ của đối phượng lại có chút mơ hồ"
"Khoá hồn ngàn dặm, là thứ gì?"
"Cướp đoạt một sợi khí cơ của đối phương, trong phạm vi ngàn dặm, lão nạp có thể truy tìm được hắn"
Lợi hại như vậy sao?
Tông Sư Trăn Tượng khủng bố thế à.
Mình lúc nào mới có thể đạt đến cảnh giới này đây.
Lương Cừ vô cùng hâm mộ.
"Nếu cứ mãi không tìm thấy, liệu có nguy hiểm gì không"
Lương Cừ há to miệng ăn cơm.
Vừa nghĩ tới có một tên khiến cho Tông Sư Trăn Tượng cũng phải truy sát lại lẳng lặng giấu mình trong phủ Hoài Âm, hắn liền ăn không ngon, ngủ không yên.
"Lão nạp trước đây từng ở lại một năm ở Thanh Châu, tà tăng biết ta đang tìm hắn, chỉ cần có lão nạp ở đây, hắn sẽ không dám làm gì đâu"
Lão hòa thượng không vội.
Hắn vốn vân du tứ phương, không quan trọng ở đâu, chỉ cần cứ chờ mãi ở phủ Hoài Âm, đối phương sẽ không dám ló đầu ra.
"Ngược lại là thí chủ, công pháp tiến triển thế nào rồi?"
"Ha ha"
Lương Cừ đặt chén đũa xuống, thời gian đi đường hắn đều dùng để gặm sách, nay đã gặm xong cả quyển 'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh'!
"Không giấu gì Đại sư, đêm nay ta sẽ bắt đầu tu luyện!"