Từ khi trấn Bình Dương trở thành huyện Bình Dương, sau này còn có khả năng thay thế phủ Hoài Âm, toàn bộ bầu không khí nơi đây đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Ngoại trừ Đại sư huynh ở trong Tây quân đến nay chưa từng được gặp mặt, mấy vị sư huynh không ở gần đó đều lần lượt chuyển về huyện Bình Dương.
Lương Cừ tiện đường đi bái phỏng một vòng, còn không mất đến một canh giờ.
Sau khi tạm biệt người cuối cùng là Du sư huynh, Lương Cừ tiện đường rẽ vào trong một cửa hàng, trên giá ngang có bày một đống đồ sơn mài với màu sắc rực rỡ.
"Vương chưởng quỹ, món hàng lớn mà ta yêu cầu đã chuyển tới chưa?"
"A, Lương đại nhân!"
Chưởng quỹ đi ra từ phía sau quầy, phân phó hạ nhân một tiếng rồi tự mình đi lên rót trà chào hỏi:
"Lương đại nhân tới thật đúng lúc, Lan Kỹ bằng gỗ sưa mà tối hôm qua nói với ngài cũng vừa được đưa tới sáng nay, ngài xem xem thế nào, có hài lòng không?"
Trong lúc nói chuyện, hai hỏa kế đã nâng một giá gỗ nhỏ màu đỏ son từ hậu viện đến, đặt lên trên mặt đất.
(Hỏa kế: người phục vụ trong cửa hàng)
Ấy là một tấm gỗ hình vuông có chạm khắc hoa văn, hai bên phía dưới có chân đỡ, hai mặt đều được sơn màu, nền đen viền đỏ, phác họa ra hoa văn vân long màu đỏ sậm.
Mặt trước của tấm gỗ có ba hình móc câu xếp ngay ngắn, ở giữa một cái, phía trên và phía dưới một cái.
Dương Đông Hùng là Đại Võ Sư cảnh giới Thú Hổ, Lương Cừ cũng không tặng được đồ vật gì chân chính hữu dụng, chỉ có thể chọn đồ lớn nhất trong những món đồ nhỏ.
Cái gọi là Lan Kỹ chính là giá để binh khí nằm ngang, đặt được một thanh kiếm, một thanh đao, thậm chí là trường thương, chỉ cần gác lên trên là được.
Thông thường, trong nhà Võ Giả đều dùng kệ trưng bày thẳng đứng, chất gỗ tầm tầm, cũng không có khả năng sơn màu, chỉ có quý tộc mới dùng Lan Kỹ sơn màu.
Trâm anh không dứt, Lan Kỹ ngóng trông, Lan Kỹ trong câu này chính là chỉ những gia tộc danh giá.
Lần trước tới Dương phủ, hắn thấy Lan Kỹ của Dương Đông Hùng hơi cũ, vẫn nhớ mãi trong lòng.
Màu sắc sáng bóng, tao nhã đẹp đẽ, Lương Cừ đưa tay sờ Lan Kỹ, không ngừng gật đầu, so với thứ đồ tạm bợ ở nhà hắn thì tốt hơn rất nhiều.
"Bao nhiêu tiền?"
Chưởng quỹ cười ha ha:
"Nếu là người khác, chiếc Lan Kỹ này ít nhất cũng phải 100 lượng, nhưng ngựa tốt phải phối với yên tốt, thuyền tốt phải phối với buồm tốt, nếu là cấp cho Lương đại nhân dùng, ta sẽ giảm giá cho ngài, 88 lượng! Thế nào?"
88 lượng nếu là vào thời kì bình thường có thể mua gần trăm thạch lương thực, không tính cái khác, đủ để nuôi một nhà sáu miệng ăn trong vòng ba năm.
Lương Cừ nghiến răng.
Đồ sơn mài vốn đắt đỏ, một cái đĩa sơn mài cũng phải mấy lượng bạc, nếu hoa văn chạm trổ tốt chút, giá tiền dễ dàng tăng lên thành hai chữ số.
Lan Kỹ trước mắt này sử dụng vật liệu rất tốt, sơn cũng không kém, hoa văn có thể nói là tinh xảo đẹp đẽ, đã vậy còn lớn, đáng giá 88 lượng.
Chưởng quỹ cũng không nói sai, giá này đúng là tính rẻ cho hắn rồi.
"Được, ta lấy!"
"Được, ta đóng gói lại rồi chuyển đến phủ ngài nhé?"
Chưởng quỹ nhận lấy ngân phiếu, nhìn cũng không nhìn, tiện tay cất vào ngực luôn.
"Chưởng quỹ không xem ngân phiếu là thật hay giả sao?"
"Không cần! Lương đại nhân là anh hùng thiếu niên nổi danh của huyện Bình Dương chúng ta, lần khiêu chiếu hồi tháng 3 chấn động cả huyện Bình Dương, hôm ấy ta còn đi xem đấy, lưu loát, gọn gàng, vô cùng đẹp mắt, không biết đã làm mê hoặc bao nhiêu tiểu nữ tử đây"
Chưởng quỹ buộc Lan lỹ lại bằng một sợi dây đỏ, để một đầu dây ra để có thể xách được.
"Con trai ta cũng từng học võ ở Võ quán của Dương sư phụ, cũng được 2-3 năm rồi, nay cũng là Võ Giả hai ải.
Tuy rằng không so được với các đại nhân, nhưng so với hàng xóm xung quanh thì cũng xem như có chút thành tựu, ra cửa cũng nở mày nở mặt...
Của ngài đây, sau này nhớ thường xuyên đến, muốn gì chỉ cần báo một tiếng, đồ tốt đều sẽ giữ lại cho ngài, ngài không ưng cũng không sao, bọn ta làm ăn cũng quen biết nhiều người, nơi này không có thì ta đến nơi khác tìm cho ngài."
"Vương chưởng quỹ khách khí quá"
Lương Cừ chắp tay. ...
Dương phủ.
Người gác cổng thấy người đến là Cửu gia liền mở cửa sẵn để Lương Cừ vào, nghe ý của hắn liền chạy vội đi trước bẩm báo.
Hai hạ nhân tiến đến tiếp nhận Lan Kỹ, đi theo sau lưng Lương Cừ.
Chờ đến khi Lương Cừ thong thả đi tới sảnh đường, Dương Đông Hùng và Hứa Thị đã ngồi ở hai bên trái phải.
Hắn bước qua ngạch cửa, cúi đầu hành lễ.
"Đệ tử Lương Cừ bái kiến sư phụ, sư nương!"
"Ngồi đi"
Dương Đông Hùng khẽ vươn tay, nha hoàn tiến lên rót trà.
"Sao hôm nay con lại đến đây, gặp phải khó khăn gì à?"
"Chỉ là có một việc vui muốn chia sẻ cùng sư phụ và sư nương"