Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 336 - Chương 336: Đại Tạo Tước!

Chương 336: Đại Tạo Tước! Chương 336: Đại Tạo Tước!

"Phù"

"Thoải mái!"

Lương Cừ thở hổn hển, lỗ chân lông khắp người giãn mở, mồ hôi tuôn ra.

Một cảm giác thoả mãn trước nay chưa từng có.

Ban nãy lúc đánh Viên quyền, cảm giác như hoà vào một thể với thiên địa, khí huyết cuồn cuộn không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể.

Không biết là do thời tiết ấm hơn, con người không dễ nằm ườn như ngày đông hay là luyện võ thật sự có thể thay đổi con người ta một cách vô tri vô giác.

Lương Cừ trở nên tự giác hơn nhiều so với những ngày đầu, ngày nào cũng luyện Viên quyền, chưa bao giờ lơ là.

Nhưng chưa từng có cảm thụ như hôm nay.

Trọng lượng cơ thể tăng lên, khí huyết toàn thân dồi dào đến mức vậy mà có thể luyện hoá ải Phủ!

"Ta giác ngộ rồi ư?"

Lương Cừ vươn tay ra, không thể tin nổi mà nhìn về phía lòng bàn tay.

Không hề bổ sung bất kì thực phẩm nào, di chuyển một lượng lớn huyết khí mà chẳng có cảm giác thiếu hụt, vậy chỉ có cách giải thích là giác ngộ thôi.

Giác ngộ, là cây cầu để kết nối với thiên địa.

Là cảnh giới mà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Từ xưa đến nay biết bao người theo đuổi.

Ngay cả khi Lương Cừ đánh một bộ 'Viên quyền mới' trong đầu mình cũng không còn cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn khắp người.

Nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, một bộ đấu pháp Viên quyền hoàn toàn khác xuất hiện trong đầu hắn, tưởng giống mà lại khác với những gì Hồ Kỳ dạy hắn.

"Vậy chính là, ta giác ngộ Viên pháp rồi?"

"Chúc mừng thí chủ."

Lương Cừ ngẩng đầu lên.

"Đại sư? Ấy là giác ngộ sao?"

Lão hoà thượng gật đầu:

"Đúng vậy."

Lương Cừ vui mừng.

Chỉ một lần giác ngộ nho nhỏ mà đã giúp hắn tiết kiệm công sức tu luyện mấy tháng trời, trực tiếp vọt đến ải Phủ.

Nếu được thêm vài lần nữa thì tốt biết mấy.

Cộc cộc.

Vòng cửa được người ta gõ vang.

Lương Cừ bước tới, nhấc chốt cửa lên, ngoài cửa có một vị kỵ sĩ đang mặc quan phục, mơ hồ mang lại cảm giác quen thuộc cho hắn, tựa như đã từng gặp qua.

"Vị đại nhân này, không biết có việc gì?"

Vị kỵ sĩ ló đầu liếc nhìn lão hoà thượng, vội vàng thu hồi ánh mắt lại, ôm quyền thi lễ.

"Lương đại nhân, tại hạ là Kỳ Chi Bình – Vân Ưng kỵ sĩ, lần này tới đây có hai việc, một là tuyên bố Uy Ninh Hầu ngộ đạo thành Thánh, Đại Phủ thiên hạ năm ngày."

Lương Cừ bừng tỉnh, bảo sao cảm thấy đối phương quen mắt, ra là tối qua đã gặp qua.

"Hai là mang đến cho ngài lệnh sắc phong, hôm qua sắc trời đã tối, tới cửa làm phiền không tiện lắm, kéo dài đến ngày hôm nay."

Sắc phong?

Lương Cừ sửng sốt.

Kỳ Chi Bình lấy một cuộn văn thư mạ vàng từ trong ngực ra, một chiếc dấu hình vuông khắc hình rùa nhỏ, cung kính dâng lên.

"Được Lại bộ cắt cử, Lương đại nhân có công hiến lên phương pháp Bính âm, phong Đại Tạo Tước, ban thưởng ba trăm lượng bạc trắng, năm mươi cuộn tơ lụa, mười miếng ngọc và đồ dùng tương ứng."

Đại Tạo Tước!

Lương Cừ vươn tay ra nhận lấy thư sắc phong và con dấu, trong lòng chấn động.

Hắn không ngờ sắc phong lại vì phương pháp Bính âm trước đó, lại còn ban cho hắn tước vị Đại Tạo Tước!

Sứ giả tuyên đọc thánh chỉ khi trước từng nói rằng, phương pháp Bính âm của hắn chưa được phổ biến rộng rãi, cần tốn chút thời gian xác nhận, một khi xác nhận rồi, phong thưởng sau đó sẽ không keo kiệt.

Lương Cừ đợi mấy tháng trời, đến nay cuối cùng cũng chờ được!

Công, Hầu, Bá, Tử, Nam.

("Công Hầu Bá Tử Nam" là chế độ tước vị thực hành sớm nhất ở Trung Quốc)

Cho dù là cấp bậc nào, ở Đại Thuận muốn có được cũng vô cùng khó khăn, quân công được mặc định là con đường duy nhất để có được tước vị.

Nhưng vì để dễ ban thưởng và thống trị hơn, Hoàng đế lại lập ra thêm ba cấp tước vị khác.

Đại Tạo, Thượng Tạo, Công Sĩ, phẩm cấp tương ứng với thất phẩm, bát phẩm và cửu phẩm.

Ba cấp tước vị không cha truyền con nối, không có đất phong, nhưng được nhận bổng lộc tương ứng với tước vị, tượng trưng cho vinh dự và địa vị.

Phần thưởng dành cho phát minh có thể được ban tước vị, Lương Cừ cũng có chút hy vọng nhưng chưa từng nghĩ đến việc được ban tước vị cao nhất là Đại Tạo Tước!

Tước vị không giống với chức quan, từ quan không làm nữa thì không có bổng lộc.

Nhưng có tước vị thì bổng lộc được ban đến chết mới thôi!

Hơn nữa còn không xung đột với chức quan!

Cũng có nghĩa là, từ nay về sau, Lương Cừ vừa được nhận bổng lộc của Hà Bá Tòng Bát phẩm, vừa được nhận bổng lộc của Đại Tạo Tước Thất phẩm!

Cầm trong tay hai bát cơm vàng, một tháng chỉ mỗi bổng lộc thôi đã có tận mấy chục lượng!

Kỳ Chi Bình chúc mừng:

"Chúc mừng Lương đại nhân, từ nay về sau, ngài chính là Đại Tạo Tước, ta một người một ngựa chạy nhanh hơn, tới trước báo tin mừng cho ngài, đến chiều có lẽ sẽ có người khác chuyển phần thưởng đến."

Lương Cừ bước ra ngoài, cung kính bái thiên địa, tỏ lòng biết ơn.

Phong thưởng lần trước là Hoàng đế tự mình viết chiếu chỉ, đối tượng ban thưởng chủ yếu là Dương Đông Hùng, Lương Cừ có tên trên thánh chỉ là được ăn theo, đương nhiên sẽ có sử giả dẫn đoàn, một đoàn người ngựa tới tuyên đọc thánh chỉ, báo tin từ trước, sau đó nghênh đón, đủ loại nghi thức.

Lần này không giống thế, là Lại bộ soạn thảo, Hoàng đế xác nhận, đánh dấu tích một cái là xong, sau đó lại sai người tới tuyên bố, không nghiêm túc chính thức như lần trước, chỉ cần đa tạ ban thưởng, tiếp nhận con dấu là xong.

"Làm phiền Kỳ đại nhân bôn ba, mau vào phòng nghỉ ngơi thôi."

"Lương đại nhân khách khí rồi."

Kỳ Chi Bình liếc nhìn lão hoà thượng đang lần tràng hạt trong viện, vội vàng từ chối.

Không chọc nổi, quả thực không chọc nổi.

Lương Cừ chỉ coi như Kỳ Chi Bình đang khách khí, ba lượt mời chào đều bị từ chối.

Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể cho chút bạc coi như "phí đi đường", sau đó chẳng đi đâu cả, chuyên tâm ở nhà chờ thưởng.

Buổi chiều, một đội xe nhỏ gồm 6 người, bánh xe lăn qua phiến đá xanh, lộc cộc lộc cộc dừng trước của Lương trạch.

Tận ba cỗ xe ngựa lớn, người đi đầu nhảy xuống, xác nhận thân phận Lương Cừ xong, những người còn lại đều đồng loạt xuống xe, chuyển từng rương đồ vào trong viện.

Lương Cừ mở rương ra xem.

Vải, ngọc, bạc, chỗ còn lại đều là đồ dùng sinh hoạt, bao gồm nhưng không giới hạn ở trà cụ, tranh thư pháp, đĩa ăn, hộp gỗ, bình phong, đồ sứ...

Được phong tước vị và được ban chức quan hiển nhiên không giống nhau.

Được ban chức quan, ngoại trừ phần thưởng ra, sẽ không có nhiều thứ đồ "lộn xộn" như vậy.

Nhưng được phong tước vị thì "thể diện" tương ứng cũng phải ban cho, hắn trước đó đã mua không ít đồ dùng trong nhà, nhưng chung quy cũng là "đồ rẻ tiền", nay về mặt tổng thể đã "cao cấp" hơn không chỉ một bậc.

Đúng là người ta gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ sảng khoái.

Võ đạo, sự nghiệp đều nở hoa.

Lương Cừ vui vẻ đi lại trong sân.

Đại Tạo Tước.

Ha ha.

Lại là một bát cơm vàng nữa.

Hàng xóm đi qua chẳng hiểu gì.

A Đễ nghe thấy động tĩnh cách vách liền ló đầu ra:

"A Thuỷ, sao đấy, chuyển nhà à?"

"Không chuyển nhà."

Lương Cừ ưỡn ngực:

"A Đễ tỷ, là ta làm việc tốt, được phong Đại Tạo Tước!"

"Đại Tạo Tước ư?"

Trong mắt người có chức quan, tước vị hạng này cũng không phải quá hoành tráng.

Nhưng trong mắt người bình thường, tước vị cùng phẩm cấp lớn hơn chức quan nhiều!

Trong lúc A Đễ còn đang choáng váng, Lương Cừ đã chọn ra mấy cuộn vải trong số 50 cuộn, ôm đi tặng nhà cách vách.

"A Đễ tỷ, cầm mấy cuộn vải về đi, may quần áo mùa hè cho bọn Tiểu Thuận tử!"

A Đễ liên tục từ chối:

"Không được, không được đâu, ban thưởng cho ngươi, sao bọn ta có thể dùng được?"

Hương dân kinh ngạc, tấm tắc ngợi khen.

"Giỏi quá chừng, giỏi quá chừng, ta sớm đã nhìn ra, Lương gia có tài giỏi lắm, là người có bản lĩnh! Là tước vị đấy!"

"Lương gia đúng là nhân vật nổi tiếng của trấn Nghĩa Hưng chúng ta! Các ngươi nhìn xem, nay Lương gia ở trấn Nghĩa Hưng, ấy chính là Dương gia ở trấn Bình Dương khi trước!"

Có người hét lớn:

"Lễ hiến tế Hà Thần năm nay, Lương gia còn làm Chủ tế không? Mọi người trông ngóng Lương gia đem lại may mắn cho chúng ta đấy!"

"Còn chưa biết lễ hiến tế Hà Thần có tổ chức được không kia kìa."

"Sao có thể không tổ chức được? Thế là bất kính lắm!"

Tâm tư Lương Cừ khẽ động, hô to:

"Làm! Đương nhiên là phải làm rồi! Được hương dân yêu quý, Lương mỗ ta đương nhiên nguyện ý.

Ta biết nay trấn Nghĩa Hưng nhân khẩu đông, không phải ai ai cũng đều kính sợ Hà Thần, nhưng chúng ta không thể quên gốc gác, cùng lắm thì chúng ta tự tổ chức!

Các hương thân cũng không cần lo lắng tốn kém, cứ yên tâm, phần lớn chi phí cho việc hiến tế sẽ do một mình ta chi trả!"

Thân phận, quyền thế của Lương Cừ càng ngày càng phi thường.

Lời hắn nói ra, người bên cạnh đều phải cân nhắc.

Dẫn đến...

Vì để lấy lòng hắn, không muốn tổ chức cũng thành muốn tổ chức.

Bình Luận (0)
Comment