Ngoài cửa nhộn nhịp không thôi, tranh nhau báo tin mừng.
Bên trong viện, người tới người lui.
"Rương đều để hết ở sương phòng phía Đông, xếp chồng lên nhau."
"Đồ sứ tách ra, đĩa và lọ thì đem sang bên kia, trà cụ thì để trong thư phòng ở phía Bắc của Nhị tiến viện."
"Lương đại nhân, bình phong này để đâu? Trong thư phòng à?"
Bình phong?
Lương Cừ quét mắt từ trên xuống dưới, tập trung nhìn tấm bình phong lớn to ngang lòng bàn tay trong tay người lên tiếng hỏi, ở giữa có nhét một miếng đá cẩm thạch.
Hoá ra là Nghiễn bình.
Chuyên dùng để đặt trước nghiên mực nhằm tránh gió, giúp mực khô chậm hơn chút.
(Nghiễn bình là đồ thủ công mĩ nghệ truyền thống, là một loại bình phong, kích thước nhỏ hơn bình phong thông thường, thường đặt trên bàn dùng để trang trí, chính giữa bình phong thường dùng đá cẩm thạch hoặc vật liệu sứ. )
Đều là gia sản cả.
Vì sao người ta thường nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuỳ tiện một thứ đồ trong nhà phú quý, đừng nói là dùng, đến nhìn còn chưa từng nhìn qua, lấy ra ngoài đáng giá không ít tiền.
"Trương đại nương, làm phiền giúp một việc, dẫn bọn họ tới thư phòng một chuyến."
Tam tiến viện không nhỏ, nếu không được căn dặn không ai dám tuỳ tiện đi bừa.
"A Hưng, đừng cắt cỏ nữa, đi một chuyến đến huyện Bình Dương giúp ta, bảo với sư phụ ta rằng ta được phong tước vị nhờ vào phương pháp học chữ khi trước, nhớ đừng nói nhầm đấy, là Đại Tạo Tước!"
Lương Cừ tới chuồng ngựa, hô lên với tiểu mã phu đang cắt cỏ.
Phạm Hưng Lai, thiếu niên mười ba tuổi, giúp hắn trông coi chuồng ngựa, cho Xích Sơn ăn, cũng phụ trách cả việc quét dọn viện tử và chân sai vặt.
Phụ thân Phạm Tiên Phát là mã phu ở Dương phủ, đối với hắn mà nói, tới Dương phủ cũng là quen đường quen lối.
"Được, ta lập tức đi ngay."
"Chờ đã, cái này cho ngươi."
Lương Cừ lấy từ trong ngực ra hai đồng tiền nhỏ.
"Ngồi xe kéo mà đi, nhanh hơn chút."
"Lương gia, xe kéo không cần nhiều tiền thế đâu."
Phạm Hưng Lai cầm hai đồng tiền nhỏ, một đồng là hai lượng bạc, hai đồng là bốn lượng bạc.
Chưa kể xe kéo chỉ tốn mấy đồng tiền đồng, ngay cả thiếu nữ xuất giá ngồi kiệu hoa cũng không đắt như vậy.
Nó hoài nghi Lương Cừ có phải quen tiêu xài hoang phí rồi không, không biết từ trấn Nghĩa Hưng tới huyện Bình Dương tốn bao nhiêu tiền.
Lương Cừ phất tay:
"Ta biết không dùng hết, là cho ngươi đấy."
Trong nhà tổng cộng có ba người làm, nói thế nào thì hắn cũng được ban tước vị, keo kiệt như thế mà làm gì, người nào cũng được thưởng.
Phạm Hưng Lai vui mừng khôn xiết, tiền công một tháng của nó mới chỉ có 6 đồng bạc, vội vàng cất vào trong ngực!
"Đa tạ Lương gia! Ta lập tức đi ngay!"
"Bảo ngươi nhanh chứ không bảo ngươi phải vội, cẩn thận ngã đấy!"
Lương Cừ đối diện với bóng lưng của nó mà hô to, lại quay đầu lại nhìn Xích Sơn, Xích Sơn giẫm lên hàng rào chuồng ngựa, khịt mũi hai phát.
Nó còn chưa được ăn đây này.
"Vội cái gì, ta cắt cỏ cho ngươi được chưa!"
Lương Cừ nhặt bó cỏ từ trên mặt đất lên, cắt cỏ thành từng đoạn theo độ dài nhất định.
Người ta thường bảo rằng 'Cắt cỏ thành ba đoạn, chẳng cần thêm gì cũng vẫn béo"
(Cỏ được cắt ngắn, mỏng hơn, dinh dưỡng sẽ tăng lên, do trong dạ dày có các enzyme chuyên biệt để tiêu hoá, cỏ nếu quá dài sẽ không tiêu hoá được. Cỏ được cắt ngắn thì tiêu hoá tốt, ngựa cũng béo hơn)
Thức ăn của Xích Sơn chẳng rẻ chút nào, phải ăn loại cỏ đặc biệt, trộn với thịt và đậu nành, người bình thường căn bản không nuôi nổi nó.
Cho ngựa ăn xong, mấy người trong viện đã dọn dẹp gần xong xuôi.
Mấy cái rương lớn được đặt bên trong sương phòng phía Tây như lời căn cặn, những đồ dùng được ở trong đó đều được bày ra.
Lương Cừ phát cho mỗi người hai đồng bạc để cảm ơn.
"Lương gia cao thượng!"
"Đa tạ Lương gia! Lương gia cao thượng!"
"Chư vị vất vả rồi!"
Lương Cừ chắp tay thi lễ, tiễn mọi người ra ngoài.
Đến giờ cơm tối, tất cả đồ dùng trong nhà đều được thay mới, bát đĩa đựng đồ ăn đều có hoa văn cả.
Lương Cừ tu luyện bài tập Kim thân hôm nay xong, sờ ấn chương nặng trĩu trong lòng, vô cùng vui vẻ.
Cuộc sống càng ngày càng tốt lên... ...
Sáng ngày hôm sau.
Phía Tây tam viện.
Lương Cừ ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay chọt vào bùn, nước bùn theo khe hở chảy ra.
"Lớn như thế này là đủ rồi."
Lương Cừ miết tay, trét bùn lên mặt đất, tiện tay cắm một cành cây, đứng dậy nhìn quanh.
Bảy tám nhánh cây bao quanh một khu đất hình tròn, không lớn lắm, đường kính khoảng hơn chục mét.
Sau khi thăm dò, hắn quyết định đào một cái ao ở phía Tây của Tam tiến viện.