Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 338 - Chương 338: Lễ Hiến Tế Hà Thần, Ổn Rồi (2)

Chương 338: Lễ hiến tế Hà Thần, ổn rồi (2) Chương 338: Lễ hiến tế Hà Thần, ổn rồi (2)

Sau nhà có ao, nhà bại người chết, không đào ở đấy được.

Phía Tây hành Kim, Kim sinh Thuỷ, vị trí bên cạnh Tam tiến viện là tốt nhất, đào ao không ảnh hưởng đến phong thuỷ.

Nhà Lương Cừ vốn dĩ khá nghèo, nơi ở cũng khá hẻo lánh.

Phía Tây và sau lưng là một cánh rừng nhỏ, một con dốc nhỏ, có người ở nhưng cách nhau khá xa, đào ao rất thuận tiện, không có chướng ngại gì.

Lúc này, bên ngoài nhĩ phòng phía Tây tam viện đang dựng một cái nhà gỗ, dựng một cái bục dài ra, đứng đấy ngắm ao, mùa hè thì thưởng sen, cấu trúc gần tương tự nhà Dương Sư.

Trai tượng sau này có thể ở trong mảnh vườn nhỏ phơi nắng, bình thường thì ra vào theo mạch nước ngầm.

Tốc độ của nó tương đối chậm, nhưng vẫn tương đương với tốc độ đi đường của người bình thường, men theo mạch nước ngầm đến sông chỉ mất có mấy khắc.

"Thuận Tử! Mang xẻng sắt ở bên kia qua đây!"

Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh đang đào hố đào bùn vỗ tay, kéo xẻng sắt qua.

Lương Cừ cầm xẻng lên, đào một vòng tròn xung quanh, đánh dấu, chờ mai thuê người qua đào ao.

"Đông gia, trong phủ có người tìm!"

Phạm Hưng Lai chạy qua, thở hổn hển hô lên.

"Biết rồi."

Lương Cừ gật đầu.

"Thuận Tử đừng chơi nữa, về nhà ăn trưa đi, hay là hôm nay tới nhà ta ăn?"

"Nương ta hôm nay làm món ngon lắm!"

"Thế thì về sớm đi, đừng có bắt chuyện với người đi đường đấy."

Thuận Tử gật đầu, túm lấy một cành cây thẳng tắp phạt cỏ về nhà, trong miệng thì thở dài.

Dõi mắt theo Thuận Tử đi vào nhà, Lương Cừ đi theo Phạm Hưng Lai vào sảnh đường.

"Lương đại nhân!"

Khách đến chờ đã lâu, cúi người hành lễ.

"Tìm ta có việc gì?"

Lương Cừ ngồi ghế thủ vị, uống một ngụm trà.

Quản gia khom người:

"Đại nhân nhà ta nghe nói Lương đại nhân muốn tổ chức lễ hiến tế Hà Thần, đặc biệt dặn ta tới đây..."

Lương Cừ đặt chén trà xuống, khớp ngón tay gõ lên bàn hai cái.

"Không phải là ta muốn tổ chức, từ khi ta sinh ra tới nay, trấn Nghĩa Hưng năm nào cũng tổ chức lễ hiến tế Hà Thần, các ngươi từ nơi khác đến, không sống ven sông, không hiểu ý nghĩa trong đó."

Phải làm rõ mọi việc, bằng không sẽ thành nợ nhân tình.

Quản gia lại càng cúi người thấp hơn:

"Lương đại nhân nói phải."

"Lão gia nhà ngươi là ai?"

"Lý lão gia ở Lý trạch phía Đông ạ, không trẻ trung có tài bằng Lương đại nhân, trong nhà có chút ít tài sản, mấy cửa tiệm, lần này tới đây chỉ muốn bày tỏ rằng, lễ hiến tế Hà Thần, đại nhân nhà ta nhất định sẽ ủng hộ..."

Tin tức truyền đi còn nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.

Tiễn vị quản gia nhà Lý trạch đi chưa được nửa canh giờ, lại có người tìm đến tận cửa.

"Lương đại nhân, đại nhân nhà ta bảo rằng..."

"Lương đại nhân, đêm qua nghe nói..."

Mấy nhà giàu đều lục tục phái người qua bảo rằng, bọn họ nguyện ý hỗ trợ việc tổ chức lễ hiến tế Hà Thần.

Đối với những hộ giàu có này mà nói, tổ chức lễ hiến tế Hà Thần chỉ tốn chút sức, căn bản không tính là gì, nếu có thể dựa vào đó lấy lòng Lương Cừ, vậy chính là chuyện tốt.

Chạng vạng tối.

Các hương lão của thị trấn Nghĩa Hưng khi trước và tộc trưởng nhà họ Trần – Trần Triệu An đều tự mình tìm đến, vừa vào cửa đã bảo rằng bọn họ ủng hộ Lương Cừ làm người cầm đầu, khụ, là tổ chức lễ hiến tế Hà Thần.

"Không không, tiểu bối hiểu biết quá ít, chỉ sợ sẽ đắc tội Hà Thần, đến lúc ấy vẫn cần Trần lão giúp đỡ."

Lương Cừ vội vàng nói.

Các hương lão bị hương dân mới ảnh hưởng, cuộc sống cũng chẳng tốt lắm, chỉ có Trần Triệu An là không suy yếu, ngược lại còn đứng vững gót chân, tuyệt đối là người có năng lực.

Đủ loại phong tục, nghi lễ, không thể tách rời khỏi người già ở đây, bọn họ hiểu nhiều nhất.

Trần Triệu An nghe vậy mà mở cờ trong bụng:

"Trấn Nghĩa Hưng chúng ta có hơn ngàn người, Lương đại nhân là người đầu tiên giàu sang rồi mà vẫn không quên hương dân! Lễ hiến tế Hà Thần mà được tổ chức, mọi người đều được hưởng phúc của ngài!

Người khác ta không quản được, nhưng đến lúc ấy hàng trăm hàng ngàn người của trấn Nghĩa Hưng nhất định sẽ đến cả! Ai dám không đến, ấy chính là quên lãng cội nguồn!"

"Trần lão quá lời rồi."

Nhân khẩu trấn Nghĩa Hưng tăng mạnh, rất nhiều người mới chuyển đến không phải là ngư dân, không muốn thờ Hà Thần.

Chuyện tiền bạc chỉ là việc nhỏ, Lương Cừ không để tâm mỗi hương dân có góp đủ mấy chục đồng kia không, thứ hắn cần là người.

Người đến rồi thì tự hắn bỏ tiền ra cũng không thành vấn đề.

Vốn muốn thả tin tức ra, mượn nhờ địa vị và ảnh hưởng của mình để ảnh hưởng đến cách nghĩ của người khác.

Nhà giàu dẫn đầu, có tác dụng dẫn dắt, số còn lại tự nhiên nước chảy thành sông.

Không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

Lễ hiến tế Hà Thần, ổn rồi.

Bình Luận (0)
Comment