"Tốt, vô cùng tốt! Lưu thúc quả nhiên là thợ mộc giỏi nhất trấn Nghĩa Hưng, tác phẩm làm ra đúng là tuyệt đẹp!"
Lương Cừ vui mừng ra mặt, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Lưu Toàn Phúc có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt mức như vậy, có loại cảm giác như nhặt được bảo vật.
Một trăm lượng bạc, đáng giá!
Sĩ nông công thương, nhìn như là sắp xếp giai cấp, nhưng thực tế không phải như vậy, thiếu mất nửa câu đầu, đầy đủ phải là, tứ dân phân nghiệp, sĩ nông công thương.
(Tứ dân là sự phân công lao động cơ bản dành cho dân thường thời cổ đại, chỉ sĩ, nông, công, thương, trật tự trước sau không bao hàm nghĩa địa vị xã hội cao thấp)
Địa vị chính trị không có nghĩa là địa vị thực tế, địa vị thực tế vẫn phụ thuộc vào tiền bạc.
Đặc biệt là càng ngày càng có nhiều công cụ như cưa, đào, đục, mài, dũa...
Một người thợ mộc có thể chế tạo ra đủ loại đồ vật, càng thêm tinh xảo.
Ở khu vực phồn vinh, nhân khẩu dày đặc như huyện Bình Dương, thợ mộc tài giỏi như Lưu Toàn Phúc kiếm nhiều hơn rất nhiều so với nông hộ.
Từ việc điêu khắc hoa trong nhà Lương Cừ đã có thể nhìn ra tay nghề của đối phương, một tháng kiếm mấy lượng chỉ là chuyện đơn giản.
Đây cũng là lý do vì sao hắn không tới huyện Bình Dương tìm người, mà lại cứ muốn tìm Lưu Toàn Phúc.
Một là ở gần, hiểu tận gốc rễ, hai là tay nghề của Lưu Toàn Phúc quả thật không tệ.
Hắn cùng với 7-8 đệ tử của mình, không quản ngày đêm, làm việc trong thời gian gần ba tháng, 100 lượng bạc kia của Lương Cừ cũng tương đương với thù lao gấp đôi.
Để người khác làm việc mình không am hiểu, thêm chút tiền cũng là chuyện bình thường.
Nghe thấy Lương Cừ hài lòng, mọi người ở đây đều thở phào.
Thân phận của Lương Cừ càng ngày càng cao, mỗi lần giao tiếp bảo không có áp lực gì thì là giả.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên chế tạo thuyền, trong lòng cũng không nắm chắc, càng thêm lo lắng sợ hãi, sợ công sức hơn hai tháng qua hoàn toàn uổng phí.
Sau một hồi tính toán, chi phí vật liệu cộng với thù lao đã nói trước đó, tổng cộng là 167 lượng.
Vật liệu không rẻ, ngoại trừ gỗ tếch ra, còn có gỗ sồi và gỗ thông, làm phần xương rồng là tốn kém nhất, chỉ riêng việc bào gọt boong thuyền cũng làm hỏng mấy cái bào.
Lương Cừ làm tròn số, cho Lưu Toàn Phúc 170 lượng.
"Việc này tốt nhất đừng tiết lộ ra ngoài, các ngươi cũng biết đấy, ta là đi tặng lễ, ai cũng biết thì không hay lắm"
"Hiểu mà, hiểu mà, Lương đại nhân yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời"
Mấy vị học đồ nhao nhao đáp ứng.
Bận rộn lâu như vậy cuối cùng tiền cũng về tay, tư vị này đúng là tuyệt vời vô cùng, tất cả đều nhờ vào Lương Cừ.
"Lưu thúc, thuyền ta tạm thời vẫn để ở bên này, chờ tối đến ta lại tới mang đi"
"Được, mời Lương đại nhân cứ thoải mái, tối hôm qua không ngủ cả đêm, sáng nay lại quét dầu đồng cho thuyền, tiểu lão nhân như ta cũng mệt mỏi rã rời lắm rồi"
"Làm phiền Lưu thúc rồi"
"Tất cả là nhờ Lương đại nhân quan tâm"
Lưu Toàn Phúc chắp tay, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài đi vào trong phòng, để lại một mình Lương Cừ ở trong sân nhìn thuyền.
Lương Cừ lấy thang leo lên leo xuống, xác nhận toàn bộ chi tiết, đều không có vấn đề gì.
Sau khi xem xét một lượt, hắn tới chỗ đáy thuyền, bàn tay đè lên phần xương rồng, chậm rãi dùng sức.
Cả chiếc lâu thuyền nhỏ dài tám mét rời khỏi giá, lơ lửng trên không trung, hắn thoáng ước lượng qua.
Cường độ kết cấu được duy trì không tệ, không đến mức đụng một cái là tan thành từng mảnh.
Mọi sự đã sẵn sàng, chỉ chờ tối nay đi tìm Cóc Đại Yêu trao đổi đồ đạc nữa thôi.
Lương Cừ khó có được cảm thấy khẩn trương.
Vì giao dịch với Cóc ca, hắn đã bỏ ra tận 170 lượng bạc.
Lâu thuyền được chế tạo ra này ngoại trừ Cóc ca ra chẳng ai thèm cả, đi lại trên nước cũng không được, không trám kín khe hở, chỉ cần thả xuống nước liền chìm.
Nếu như không thành công, hắn sẽ mất hết.
"Hi vọng Cóc ca giúp sức chút"
Đêm đến.
Toàn bộ trấn Nghĩa Hưng hoàn toàn yên tĩnh, thừa dịp không ai chú ý, Lương Cừ vác lâu thuyền lên chạy đến bên bờ, từ bên trong bụi cỏ lau tiến vào đầm nước.
Cả chiếc lâu thuyền từ trên mặt nước chậm rãi chìm xuống. ...
Nheo Béo nhìn trái nhìn phải, lượn vài vòng quanh dòng Ám lưu, cuối cùng hạ quyết tâm, lao về phía trước.
Sau một hồi choáng váng đầu óc, Nheo Béo bị quăng ra khỏi Ám lưu, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, trời đất như quay cuồng.
Cóc ca vẫn đang nằm trong huyệt động, tiếng ngáy rung trời.
Cái bụng tròn trắng to như ngọn núi nhỏ chập trùng lên xuống, ngay giây phút Nheo Béo rơi xuống đât, cái bụng tròn chợt ngừng việc lên xuống.