Nhiễm Trọng Thức tựa như có điều suy ngẫm, ghi nhớ trong lòng những lời Lương Cừ vừa nói.
"Lương huynh đệ đúng là bậc kỳ tài ngút trời, mỏ neo như vậy mà cũng nghĩ ra được"
"Chỉ là chút thông minh nho nhỏ thôi"
"Lời này sai rồi, nếu là như vậy, có ai mà không muốn 'chút thông minh nho nhỏ' này chứ?"
Nhiễm Trọng Thức lắc đầu, thu hồi văn thư lại:
"Mỏ neo hữu dụng, Hà Bạc Sở vô cùng coi trọng, theo như lời Từ đại ca nói, Lương huynh đệ có khả năng sẽ lại lập đại công!"
"Lại lập đại công?"
Lương Cừ hoài nghi mình nghe nhầm.
Hắn sở dĩ báo cáo loại mỏ neo mới này cho Hà Bạc Sở mà không tới Huyện nha nhận thưởng phát minh, chính là nghĩ đến ban thưởng ở Hà Bạc Sở sẽ nhiều hơn một chút.
Dù sao mức độ coi trọng ở hai nơi cũng bất đồng.
Vốn tưởng rằng được thêm chút bạc tiêu xài đã là không tệ rồi, không ngờ lại lập được đại công.
Chiến đấu sống chết ở huyện Phong Phụ mới kiếm được hai đại cộng, chỉ tiện tay vẽ một bản vẽ...
Niềm vui mừng đến quá đột ngột.
"Người bình thường nếu muốn dựa vào việc này để đổi lấy đại công thì đúng là hơi khó một chút, nhưng Lương huynh đệ dù sao cũng không giống thế.
Ngươi rất trẻ tuổi, trẻ tuổi chính là vốn liếng lớn nhất, mọi người tất nhiên càng muốn cho ngươi cơ hội"
Đại công là thứ gì?
Đại công chính là tài nguyên, là quân lương trên con đường Võ đạo!
Ai cũng muốn có quân lương, nhưng quân lương không phải hoa màu dưới đất, năm nào cũng trồng, năm nào cũng sinh trưởng, mưa thuận gió hòa, năm sau tươi tốt hơn năm trước.
Nhiễm Trọng Thức dám khẳng định, nếu là một Võ Sư cảnh giới Bôn Mã bảy tám mươi tuổi lấy ra loại mỏ neo này, dù hiệu quả có tốt hơn đi nữa cũng tuyệt đối không có khả năng nhận được đại công.
Cấp quân lương cho một ông già thì có tác dụng gì?
Cũng chỉ sống lâu thêm mấy năm mà thôi.
Bạc đãi thì chắc chắn sẽ không bạc đãi, nhưng ưu đãi tuyệt đối sẽ không có.
Ai lại đi đặc biệt bồi dưỡng một người đã bước nửa chân xuống mồ chứ?
"Đa tạ Nhiễm đại ca, Từ đại ca!"
"Lương huynh đệ đừng vội cảm ơn"
Nhiễm Trọng Thức lập tức giội một chậu nước lạnh.
"Liên quan đến đại công, bọn ta cũng không làm chủ được, nếu không Từ đại ca đã trực tiếp ban cho ngươi rồi.
Được hay không còn phải xem ý bên trên nữa, vẫn nên giữ tâm thái bình thường, kẻo đến lúc không được lại không vui."
"Nhiễm đại ca nói đúng"
Lương Cừ hiểu đạo lý này không sai, đè xuống tâm tình đang kích động.
Quả thật, mới chỉ thế mà đã mở rượu ăn mừng thì không tốt lắm.
"Hôm nay Nhiễm đại ca tìm ta tới đây chỉ muốn nói về chuyện mỏ neo này sao?"
"Đương nhiên là không phải rồi, nhớ buổi tụ họp mà ta nói với ngươi khi trước không? Bao giờ thì tổ chức, vốn vẫn chưa quyết định, tổ chức ngày thường thì không phải ai cũng có thời gian.
Nói không chừng lại có người phải nhận nhiệm vụ ra ngoài làm việc, về cơ bản sẽ chọn tuần cuối của mỗi tháng, chọn ngày nào mọi người đông đủ nhất.
Đúng lúc hôm nay mọi người đều có thời gian, khoảng nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu, ta sai người gọi ngươi tới sớm chút, tiện thể bàn chuyện mỏ neo này luôn"
Lương Cừ hiểu rõ.
Nhiễm Trọng Thức nhìn độ cao của mặt trời, bỏ một hạt bạc vụn xuống bàn.
"Thời gian sắp đến rồi, đi theo ta nào"
"Mỏ neo..."
"Mỏ neo cứ để đấy, lát nữa tìm người đưa về là được"
Đi theo Nhiễm Trọng Thức mấy bước, Lương Cừ từ bên cạnh bến thuyền leo lên một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền là một hán tử trung niên cường tráng.
Nhiễm Trọng Thức dùng tay ra dấu, hán tử gật đầu, chèo thuyền đi.
"Nhiễm đại ca, đây là..."
Nhiễm Trọng Thức chỉ lỗ tai mình.
"Hắn không nghe được"
Ánh mắt Lương Cừ chớp động.
Hắn nhìn về phía hán tử trung niên, hán tử quay đầu lại, khuôn mặt lộ nét cười.
Trùng hợp hay cố ý tỏ ra bí ẩn như vậy?
Một mảnh lặng im.
Mái chèo dài vỗ lên mặt nước, một chiếc thuyền hoa hai tầng lặng lẽ đỗ trên mặt sông.
Rường cột chạm trổ, rộng lớn vững chắc, so với thuyền hoa của bang chủ Kình bang kia còn hoa mỹ hơn.
Cảnh tượng này khiến Lương Cừ không khỏi suy nghĩ lung tung.
Lần đầu được tham gia buổi tụ họp như thế này, không biết sẽ có dáng vẻ ra sao?
Dâm dật tục tĩu?
Truỵ lạc xa hoa?
Không được, không được, như vậy quá sa đọa.
Nếu quả thật muốn dẫn tới chơi thì hắn phải làm sao bây giờ, cự tuyệt có vẻ không tốt lắm?
Thuyền đến nơi...
"Mẹ kiếp, lão già kia cao hơn ta một cảnh giới nhỏ, không ngăn hắn lại được, một đại công cứ như vậy vuột mất khỏi tay!"
"Ha ha, lại còn đại công nữa, cao hơn một cảnh giới nhỏ ngươi còn dám trông chờ đại công? Dù có lấy về tay cũng không ngại mất mặt sao?"
"Kha Văn Bân, ngươi sủa bậy cái gì đấy hả? Lần tụ họp trước, ngươi còn nói mình sẽ xây cây cầu thứ ba, thế nào rồi, xây xong chưa?"