Tiếng mắng chửi ầm ĩ trộn lẫn trong tiếng gió.
Kỳ quái thật đấy.
Không phải đáng ra nên là tiếng mỹ nữ cười yêu kiều sao?
Sao lại là tiếng chế giễu nhau của các đại lão gia thế này?
Lương Cừ lâm vào trầm tư.
Nhiễm Trọng Thức đi trước, leo lên trên thuyền hoa, Lương Cừ hồi thần lại, theo sát ngay phía sau.
Hán tử chèo thuyền cột chắc thuyền nhỏ lại, nhảy lên boong thuyền, kéo dây thừng kéo thuyền nhỏ lại.
Nhiễm Trọng Thức ra dấu, hán tử quay người đi vào bên trong thuyền.
Lương Cừ vô cùng nhạy cảm với sự chuyển động của dòng nước.
Thuyền hoa đang chuyển động.
"Đi thôi, hẳn là thiếu mỗi chúng ta nữa thôi"
Lương Cừ gật đầu, đi theo Nhiễm Trọng Thức lên tầng hai, đẩy cửa ra, âm thanh ồn áo náo động như thủy triều ập tới.
Sàn nhà phủ kín hoa văn sơn phong chỉ mình gỗ lim mới có, mấy vò lớn bày lộn xộn trên mặt đất, bên trên có phủ một lớp men đỏ, xen lẫn hoa văn có màu lam nhạt dần từ trên xuống, ở vị trí cổ vò có viết một chữ 'rượu', sắc màu rực rỡ.
Toàn bộ đại sảnh chẳng thấy thị nữ nào, tổng cộng có mười ba người, người có giới tính nữ duy nhất chính là Nhiễm Anh – muội muội của Nhiễm Trọng Thức.
Mọi người ngồi lung tung khắp nơi, người thì đang đong đưa ghế bành, người thì nằm trên giường La Hán, khắp nơi đều là bàn chân thấp, trên bàn bày đầy các loại trái cây, lò hoa mai đang toả ra khói bạch đàn, còn có mấy người tụ lại ở trong góc, dường như đang đánh bài.
Rất mát mẻ.
Đây là cảm nhận đầu tiên của Lương Cừ.
Giờ đang là giữa trưa, thời tiết có thể nói là oi bức, vậy mà trong này lại mát mẻ đến dị thường.
Không giống như có băng giám, băng giám cũng không có hiệu quả như vậy, trong phòng cũng không thấy băng giám nào cả.
(Băng giám: dụng cụ để đựng băng làm lạnh thời cổ)
"Trọng Thức! Sao giờ ngươi mới đến!"
"Không phải đã nói trước rồi sao, ta đi đón người mới"
Nhiễm Trọng Thức tránh sang bên cạnh nửa bước, để lộ Lương Cừ đang đứng sau lưng.
Hạng Phương Tố đang nằm trên ghế thái sư nghe thế liền ngồi dậy:
"Ồ, là người quét sạch Kình bang kia sao?"
"Chứ sao nữa, ta còn có thể dẫn người nào khác tới nữa?"
Lương Cừ tiến lên hành lễ:
"Chư vị đại nhân..."
Còn chưa nói xong đã bị Hạng Phương Tố ngắt lời:
"Tiểu tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Sắp tròn mười bảy tuổi"
Hạng Phương Tố nhìn về phía một công tử áo trắng đang ngồi đọc sách ở trong góc hỏi:
"Dần Tân, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Bạch Dần Tân để sách xuống rồi nói:
"Hai mươi sáu"
"Ha! Dần Tân, ngươi không còn là người nhỏ tuổi nhất rồi!"
"Tiểu tử, thấy chưa, người nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta là hai mươi sáu tuổi, ngươi cứ gọi bọn ta là ca!"
Nhiễm Trọng Thức tán đồng gật đầu:
"Không cần câu nệ, đến đây chính là người một nhà, ngươi gọi ta và Từ đại ca thế nào thì cứ gọi bọn hắn như thế, để ta giới thiệu cho ngươi. Vị này là Tam công tử nhà Cát An Hầu, Hạng Phương Tố"
"Hạng đại ca"
"Bạch Dần Tân, trưởng tôn nhà Trường Hưng Hầu, phụ thân là Binh Bộ Thị Lang đương triều"
"Bạch đại ca"...
"Người này thì ngươi đã biết rồi, muội muội ta, Nhiễm Anh"
"Nhiễm tỷ"...
Trong số những người này, Lương Cừ có ấn tượng với vài người, khi trước đã từng gặp mặt ở huyện Phong Phụ.
Nhiễm Trọng Thức vỗ vai Lương Cừ.
"Lương Cừ, Lương huynh đệ, là Cửu đệ tử của Dương thúc của Từ đại ca, là thiên tài mới mười sáu tuổi đã giải quyết được Võ Sư Bôn Mã đỉnh phong, các ngươi khi trước cũng đã biết rồi đó"
Vừa dứt lời, Nhiễm Trọng Thức liền tìm một cái ghế ấn Lương Cừ ngồi xuống.
Hạng Phương Tố nói theo:
"Trọng Thức nói đúng, để ngươi tới là ý của mọi người, không cần câu nệ, nơi này của chúng ta cũng không có thị nữ, nha hoàn.
Cứ tuỳ ý nhé, phải một lúc nữa mới tới giờ ăn, nếu đói muốn ăn gì thì tự lấy, thử quả vải này xem, hoặc là 'gạo nếp' sáng nay mới chuyển từ Lĩnh Nam đến, mới thu hoạch hồi tháng năm đấy"
Hạng Phương Tố chuyển một đĩa vải tới trước mặt Lương Cừ, trên đĩa là những quả vải tròn vo vỏ đỏ mọng nước.
"Cảm ơn Hạng ca"
Khách sáo một phen, Lương Cừ ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Trọng Thức.
Mọi người ở đây đều rất nhiệt tình, nhưng ngồi cạnh người quen vẫn tự tại hơn.
Nhiễm Trọng Thức nhìn khắp bốn phía:
"Từ đại ca đâu, vừa rồi lên đây sao không thấy huynh ấy đâu?"
"Ầy, chẳng phải đang ở bên kia sao". Hạng Phương Tố chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Đang câu cá đấy, thấy bảo là lấy được loại mồi đặc biệt từ chỗ ngư dân nào đó, cứ làm tổ ở đấy mãi"
"Trời nóng như vậy, không sợ phơi nắng sao"
Lương Cừ chỉ nghe thôi chứ không nói gì, thấy có chén trà đặt trên bàn chân thấp, tự rót cho mình một chén nước.
Uống vào hơi có vị ngọt, không phải vị lá trà, là một loại nước ép trái cây nào đó.
[Tinh hoa Thủy Trạch +0. 9]
?
Lương Cừ chuyển động chén trà, nhìn từ trên xuống dưới, lại uống thêm mấy ngụm.
[Tinh hoa Thủy Trạch +0. 9]
[Tinh hoa Thủy Trạch +1. 1]
Trái cây dùng để ép chính là một loại Bảo Thực nào đó sao?
Lương Cừ lặng lẽ rót đầy chén cho mình, vừa uống vừa quan sát mọi người nói chuyện.
Hắn nhỏ tuổi nhất, vừa mới đến cũng không hiểu lắm, nghe nhiều nói ít thì tốt hơn.
Nghe mãi nghe mãi, hắn từ từ hiểu được tính chất của buổi tụ họp này.
"Đúng ra đầu tháng này là có thể ngưng tụ ra cây cầu thứ ba, kết quả lại phải nhận nhiệm vụ, thế là lại không xong"
"Ta nhớ lần trước ngươi cũng nói tháng này xong, giờ lại còn chống chế!"
"Lần này xử lý đám ngư bang giúp chúng ta chiếm hết nổi bật, lần trước ta thấy mặt Ngao Vĩ Quân phía đối diện, trông đen quá là đen, ha ha!"
"Ngư bang kia coi như là mua bán một lần duy nhất, làm xong là xong, chia ra chúng ta mỗi người một đại công, nhắc đến đây thì đều là nhờ phúc của Lương huynh đệ, nương ta hôm qua mới chuyển tới cho ta băng đài, chờ hôm khác ta sẽ tặng cho Lương huynh đệ một cái."
Lương Cừ không biết băng đài là thứ gì, nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn.
"Muốn kiếm được đại công vẫn phải dựa vào Quỷ Mẫu Giáo, chỉ tiếc rằng người của Quỷ Mẫu Giáo co cụm lại quá mức kịch liệt, không dễ tìm như hồi đầu"
"Hai hôm trước ta phát hiện ra một hòn đảo, trên đó hình như có người, nhưng một mình ta không lên đó tra xét, có người nào muốn đi cùng ta không?"
"Để ta, đúng lúc hai ngày tới cũng không có việc gì"
"Thêm ta nữa"
"Đúng rồi, nghe nói bên huyện Hoa Châu có người bị Quỷ Mẫu Giáo trả thù đúng không?"
"Trả thù, thật hay giả vậy?"
"Phải lập một nhiệm vụ, phái người tới đó xem tình huống thế nào"
Không ngờ đúng thật là một buổi giao lưu...
Đều là thúc giục, giao lưu, trao đổi thu hoạch với nhau.
Nhất là làm sao đánh hạ được phe phái của Vệ Lân cùng với lục soát tung tích của Quỷ Mẫu Giáo.
Mẹ kiếp, hóa ra mọi người đều tranh đấu như vậy?
Lúc đầu, Lương Cừ còn tưởng rằng đây là một buổi cuồng hoan của công tử thế gia đời thứ hai thứ ba, tự mình tới xem, vậy mà lại là đại hội phấn đấu?
Một lúc sau, hắn từ chối lời mời tham gia đánh bài, lẻn ra ngoài hóng gió.
Từ Nhạc Long nghiêng đầu hỏi:
"Sao thế, ở trong đó không quen à?"
"Có hơi"
"Không sao, lần đầu tới đều như vậy, chờ qua một hai lần nữa sẽ quen thôi"
Từ Nhạc Long thò tay vào trong thùng gỗ để bên cạnh, lấy ra một quả cầu màu vàng, ném vào trong nước.
Lương Cừ nhìn chằm chằm thùng gỗ kia, hiếu kỳ hỏi:
"Từ đại ca, loại mồi này lấy đâu ra vậy?"
"Ồ, cái này sao, là ta hỏi mua từ một ngư dân, nghe nói hết sức lợi hại, chỉ dựa vào thứ mồi này mà số cá bọn họ đánh được mỗi này gấp bốn năm lần những ngư dân khác!"
Mồi cá, ngư dân, số cá đánh được gấp bốn năm lần...
Một loại cảm xúc lạ kỳ dâng lên trong lòng Lương Cừ, trong nhà hắn giờ đang dự trữ sẵn một lu lớn, ngày nào Trần thúc cũng qua đó xách một thùng đi, bao giờ hết thì sẽ bổ sung thêm.
Chậm đã!
Lương Cừ đột nhiên nhớ ra, mấy hôm trước Trần thúc tới nhà, hỏi hắn có một người giàu có muốn mua ít mối, có bán được không.
Hắn lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, để Trần thúc tự mình xem mà xử lý.
Dù sao cũng chỉ là bùn đất, bị người khác lấy đi cũng chẳng sao cả, phí tiền phí của một lần tự nhiên sẽ không đến nữa.
Kết quả lại ngoài ý muốn.
Người giàu có kia gần như ngày nào cũng đến, dẫn đến hắn cứ phải thường xuyên bổ sung bùn đất, kiếm được không ít tiền.
Giờ ngẫm lại...
Ánh mắt Lương Cừ đột nhiên ngưng trọng.
"Từ đại ca, loại mồi này của huynh... thật sự có tác dụng sao?"
"Có chứ, đương nhiên là có rồi"
Từ Nhạc Long nói chắc như đinh đóng cột.
"Hai ngày gần đây, trung bình mỗi ngày ta đều câu được một hai con cá! Đều là công lao của loại mồi này đấy!"