Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Vòng Tròn (1)

Chương 360: Vòng tròn (1) Chương 360: Vòng tròn (1)

Ánh trời chiều chiếu xuống ánh vàng, trên mặt sông tỏa ánh hào quang vàng óng mông lung.

Lương Cừ đứng trên lan can, gió sông thổi bay những lọn tóc trên trán hắn.

Rốt cuộc có nên nói cho Từ Nhạc Long biết sự thật là thùng mồi trong tay hắn chỉ toàn là bùn đất không?

Đúng là mâu thuẫn...

"A, trời mưa rồi"

Lương Cừ ngẩng đầu, đột nhiên có bọt nước bắn lên mặt, sau đó cả bầu trời bị bao phủ trong một màn hơi nước mờ mịt.

Trong ánh hoàng hôn màu cam, mưa bụi mịt mù, gió sông và mưa phùn trộn lẫn vào nhau, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống.

"Sao phủ Hoài Âm cứ mưa mãi vậy, lúc ta còn ở Đế Đô, hoặc là mưa to hoặc là trời khô ráo liên tục cả tháng liền, ồ, có cá mắc câu rồi!"

Từ Nhạc Long lắc cần câu trong tay, cánh tay nhấc lên, một con cá màu trắng bạc bị kéo ra khỏi mặt nước, cái đuôi của nó ra sức vung vẩy, bọt nước văng khắp nơi.

Con cá này không nhỏ, cỡ năm sáu lạng, cho vào nồi kết hợp thêm hành gừng tỏi hấp lên, rót thêm chút xì dầu là được một món ngon rồi.

Lương Cừ liếc mắt nhìn, xoa đi bọt nước trên bụng ngón tay.

"Cuối tháng năm mà, chắc là sắp vào mùa mưa rồi, từ giờ cho đến cuối tháng sáu đầu tháng bảy, về cơ bản ngày nào cũng sẽ có mưa nhỏ.

Còn nữa, trời mưa câu cạn, trời tạnh câu sâu, trời mưa thì đàn cá sẽ nổi lên mặt nước để hô hấp, chỉ cần không phải sóng to gió lớn, không có nguy hiểm gì quá lớn, rất nhiều ngư dân sẽ ra khơi vào thời điểm này, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt"

"Có chuyện như vậy sao?". Từ Nhạc Long kinh ngạc:

"Chậm đã, ngươi nói một tháng tới ngày nào trời cũng sẽ mưa sao? Như vậy không phải cả người sẽ mốc meo hết à"

Lớn lên ở Đế đô từ nhỏ, Từ Nhạc Long chưa từng tới phương Nam, quả thật khó mà hiểu nổi vì sao lại có địa phương có thể mưa liên tục trong vòng một tháng như vậy.

"Đúng là sẽ mốc meo, chữ mai trong từ 'mai vũ' có hai cách giải nghĩa, một là chỉ cây mơ, khoảng thời gian này là lúc cây mơ chín, hai là từ mốc trong mốc meo"

(Mai vũ 梅雨 có nghĩa là mưa dầm

Từ 霉 là mốc trong mốc meo, cũng đọc là mei giống từ 梅 trong mai vũ)

Từ Nhạc Long nhíu mày:

"Vậy chẳng phải sẽ dễ gây ra lũ lụt sao?"

Lương Cừ gật đầu:

"Đúng là như vậy"

Thời đại này, không thể nói không có đập lớn, kênh, mương, nhưng về tác dụng và số lượng thì chênh nhau còn xa, chưa bàn tới lũ lụt thì úng ngập vẫn thường xuyên xảy ra."

"Tuy nhiên, mùa mưa dầm về cơ bản chỉ là những cơn mưa nhỏ". Lương Cử chỉ lên trời:

"Khả năng gây nên lũ lụt tương đối nhỏ"

Từ Nhạc Long gật đầu, hắn lấy lưỡi câu xuống, cất kỹ cần câu rồi nói:

"Đi thôi, đi ăn nào"

Đợi hai người quay lại, toàn bộ đại sảnh đã được sắp xếp gọn lại, vò rượu được dọn đến một góc, toàn bộ bàn chân thấp được ghép lại với nhau, vây xung quanh là một vòng giường La Hán.

Cửa lớn mở ra, Bạch Dần Tân bưng một mâm sứ rất lớn tới, vừa đặt xuống gần như đã chiếm toàn bộ bàn chân thấp.

Lương Cừ chưa bao giờ thấy qua mâm sứ to như vậy, nhưng chẳng mấy chốc hắn liền biết công dụng của mâm sứ này.

Hán tử không nghe được kia đi theo ngay phía sau, hắn cầm theo một xiên sắt lớn, trên đó là một con dê đã được ướp sẵn đậm mùi thơm, hoàn chỉnh đặt vào mâm sứ.

Hạng Phương Tố ôm vò rượu đặt ở cạnh bàn lên, hán tử gật đầu nói cảm ơn, múc một thìa rượu ngon tưới lên trên thịt dê, thời khắc lửa được đốt lên, ánh sáng xanh phun ra, liệt tửu trong nháy mắt được đốt thành khói xanh.

Mùi rượu nồng đậm xen lẫn mùi thịt dê thơm nức toả ra bốn phía, kích thích cảm giác thèm ăn của người ta.

Hạng Phương Tố nhìn thấy hai người đi vào, vẫy tay nói:

"Đang định gọi hai người đây, nhanh ngồi đi, phía sau còn có món ngon nữa, ăn chút đồ ăn này trước đã"

"Dê Tỳ Mộc? Đồ tốt đấy, lấy đâu vậy, hàng tồn lần trước không phải đã bị chúng ta ăn sạch rồi sao?"

Từ Nhạc Long rút chủy thủ ra cắt một miếng thịt dê béo ngậy cho vào miệng, liên tục hà hơi.

"Đây là hôm qua mẹ ta chuyển tới cùng với mấy cái băng đài kia, bảo là sợ ta ở Hoài Nam lâu sẽ nhớ nhà, đưa ít thịt dê ngon tới cho ta đỡ thèm.

Ha, ngươi gấp cái gì, mùi rượu còn chưa tản ra hết đâu, ăn vội thế. Đằng sau còn có một con cừu, lạc đà, linh dương đang nướng đấy"

"Tốt tốt tốt!"

Từ Nhạc Long liên tục khen tốt, liếc mắt nhìn bàn ăn một lượt.

"Tía tô cả đồ chấm đâu, ăn thịt dê sao có thể không có tía tô với đồ chấm được, chẳng có mùi vị gì cả?"

"Không phải mang ra rồi đây sao?"

Nhiễm Trọng Thức hô lên, trong tay bưng theo hai cái mâm lớn, bên trong một mâm là đồ chấm màu đỏ đã được mài thành bột, bên trong mâm còn lại chất đống lá tía tô.

Nhiễm Anh thì mang theo một lọ dầu vừng nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment