Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 363 - Chương 363: Rắn Độc Rình Mò

Chương 363: Rắn độc rình mò Chương 363: Rắn độc rình mò

Lương Cừ túm lấy cổ áo của Lưu Văn Dương, gần như nhấc hẳn cả người hắn từ dưới đất lên.

Giữa màn mưa phùn, Lưu Văn Dương mũi chảy máu, trừng lớn mắt giận dữ, máu tươi nghẹn trong cổ họng.

Hắn cố kìm cảm giác muốn ho, hơi thở nặng nề như ống bễ.

Lương Cừ nhìn chằm chằm khuôn mặt khôi hài, không biết tự lượng sức mình này, từ trong ánh mắt của Lưu Văn Dương, hắn không nhìn thấy một tia hoảng sợ hay né tránh nào.

"Không phải ngươi?"

Lưu Văn Dương ngẩng đầu cười lạnh, máu tươi bịt kín lỗ mũi, thanh âm mơ hồ.

"Đại trượng phu hành sự đúng mực, chưa từng làm là chưa từng làm, ta hôm nay tới đây không hề nghĩ đến việc sống sót trở về, lừa ngươi làm gì?"

Trong lúc nói, hắn đột nhiên sững người, khoé môi khẽ nhếch, máu tươi trộn lẫn nước mưa chảy xuôi xuống, kẽ răng toàn là máu tanh.

"Có người nhắm vào ngươi à?"

Lương Cừ buông tay, rút tay ra, tát lên mặt hắn, đánh đến mức nửa khuôn mặt của Lưu Văn Dương toàn là máu tươi.

"Ngươi cũng xứng được gọi là đại trượng phu?"

Cảm giác đau đớn men theo da thịt gặm nhắm chỗ sâu trong cốt tuỷ.

Lưu Văn Dương ngây người, lửa giận bùng lên.

Hắn há to miệng thở hổn hển, yết hầu lên xuống, hai má phồng lên, tựa như muốn phun ra một mũi tên kịch độc.

Lương Cừ rút mu bàn chân ra, băng đài đứng vững trên mặt đất, hắn khum năm ngón tay lại, khuôn mặt vô cảm, chỉ chờ Lưu Văn Dương cứng miệng.

Mưa phùn phủ lên đá xanh một tầng ánh sáng mờ nhạt, làm ướt sũng y phục.

Lưu Văn Dương đột nhiên rùng mình.

"Ngươi nói đúng."

Hắn cụp mắt, cơ bắp, xương cốt toàn thân thả lỏng, hai vai rũ xuống, tựa như bong bóng cá xì hơi.

Lương Cừ cảm thấy mình chẳng khác gì đang ôm một túi thịt lợn chết, năm ngón tay túm lấy rồi lại thả ra.

"Cũng tự biết mình đấy, nhưng Võ sư Bôn Mã nho nhỏ như ngươi mà cũng dám đến đấu với ta?"

Lưu Văn Dương suýt chút nữa là sặc máu.

Ngươi cũng biết ta là Võ sư Bôn Mã cơ à!

Trận đại chiến hôm ấy, Lưu Tiết đích thân trải nghiệm thực lực của Lương Cừ đã chết không toàn thây, ngoại trừ có Thuỷ thú trợ giúp ra, những người còn lại đều cảm thấy Lương Cừ tuy rất mạnh, nhưng muốn đánh thắng được Lưu Tiết chắc chắn phải dựa vào thủ đoạn gì khác.

Hạ độc, đánh lén, ám toán đều có khả năng, con rết độc biết bay kia chính là minh chứng tốt nhất, không thể nào là đánh thắng chính diện được.

Sự thực cũng đúng là như vậy.

Ở dưới nước, thực lực của Lương Cừ có thể phát huy vượt xa so với ở trên cạn, nói là 'thủ đoạn gì khác' cũng không phải là không được.

Hắn đoán chừng Lưu Văn Dương đã nghe ngóng được tin tức gì đó, cảm thấy thực lực mình rất mạnh nhưng mạnh thế nào thì cũng có giới hạn, bản lĩnh đều nằm trên người Thuỷ thú, cộng thêm đánh lén nữa, khả năng chiến thắng không thấp.

Hắn chưa từng nghĩ rằng khoảng cách lại lớn đến thế.

Lương Cừ sau khi lấy được Thận trùng, ngày nào ít nhất cũng kiên trì luyện tập hai canh giờ ở trong mộng cảnh.

Lưu Tiết là đối tượng hắn dùng để huấn luyện tử chiến nhiều lần nhất, đao pháp đánh ra có nhắm mắt lại cũng tránh được.

Thêm vào đó mưa phùn liên miên, dù không cường hãn được như dưới nước nhưng ít nhất trong phạm vi mười trượng, đều nằm trong phạm vi cảm nhận của hắn.

Một bóng người lén lén lút lút trốn trong ngõ, khí huyết thu liễm đến cực điểm, chẳng khác gì gạch đá, nghĩ thế nào cũng thấy đáng nghi ngờ.

Cái gọi là đánh lén, tựa như một tấm gương sáng dưới ánh mặt trời, toả sáng rực rỡ.

Cuối đường, một bóng người loé lên, Lương Cừ nghiêng đầu, mơ hồ nhìn ra đồng phục Vân Ưng trên người đối phương.

Là người của Tam Pháp Ti nghe thấy động tĩnh nên tìm đến.

Lương Cừ quay đầu lại:

"Cho dù ngươi có thành công thì cũng không trốn thoát được đâu nhỉ?"

Lưu Văn Dương hít một hơi dài, trầm giọng ho khan vài tiếng.

"Con trai mà không báo thù cho cha thì không phải con trai, chết thì có làm sao?"

"Câu hỏi cuối cùng, ngươi rốt cuộc làm sao biết được hành tung của ta?"

"Ngươi ngày nào cũng chỉ đến đến đi đi có mấy chỗ đó, tìm nơi ngồi chờ là được."

Lưu Văn Dương bất cần.

Lương Cừ chau mày trầm tư.

"Lương huynh đệ?"

Người của Tam Pháp Ti tìm đến hiện trường, tổng cộng có hai người, người đi đầu thấy vậy có hơi ngạc nhiên.

"Trương đại ca! Trùng hợp thật."

Lương Cừ chào hỏi.

Không ngờ mấy lần gặp mặt đều gặp cùng một người.

Thẩm vấn việc liên quan đến Quỷ Mẫu Giáo, thu dọn tàn cục ở huyện Phong Phụ, thêm cả lần này nữa, tổng cộng là ba lần.

Người của Tam Pháp Ti không phải tính lương theo giờ đấy chứ, làm càng nhiều thì bổng lộc càng nhiều?

Thấy là người quen, Trương Chí Vân thu đao lại:

"Lúc nãy nghe thấy động tĩnh nên chạy qua đây xem xem, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lương Cừ vặn cổ áo lại, cưỡng chế xoay đầu Lưu Văn Dương.

"Trương đại ca thấy hắn giống ai?"

Trương Chí Vân nghe vậy liền cúi đầu nhìn kỹ, mặc dù trên mặt toàn là máu, mũi thì sưng đỏ nhưng vẫn trùng khớp với đầu lâu trong trí nhớ, vô cùng tương tự.

"Lưu Tiết?!"

"Là con trai của Lưu Tiết, Lưu Văn Dương, không biết làm thế nào lại nghe ngóng được hành tung của ta, nửa đường mai phục, kết quả thì Trương đại ca cũng thấy đấy. Mà Tam Pháp Ti khi trước không bắt được hắn sao, hay là hắn bỏ trốn mất?"

Trương Chí Vân lắc đầu:

"Bị người của Tam Pháp Ti bọn ta bắt được thì sao có thể trốn ra ngoài nổi, tính ra là vấn đề từ Lương huynh đệ đấy."

"Ta?"

"Lương huynh đệ tiêu diệt Kình bang, động tĩnh rất lớn, gia quyến của ba tên Bang chủ lại không ở trong Tổng đà.

Đám cốt cán một lưới túm gọn không sai nhưng đám chó mèo thì bỏ chạy hết cả, xong việc bọn ta chỉ tóm được một phần nhỏ."

Lương Cừ gãi đầu.

"Lúc ấy ta làm gì phân thân nổi, hết cách rồi."

"Không sao, dù sao thì đại đa phần cũng là người bình thường, Lưu Văn Dương là tên lớn nhất trong số đám người đã trốn thoát, nay coi như bù lại."

Trương Chí Vân tháo sợi dây xích ở thắt lưng xuống, đưa cho đồng nghiệp đứng bên cạnh, người kia nhận lấy dây xích, tiến lên trước trói hai tay của Lưu Văn Dương.

"Vậy ta áp giải hắn về nhé?"

"Có phải làm báo cáo không?"

"Muộn quá rồi, thôi không cần đâu, quá trình thế nào chúng ta đều rõ cả."

Trương Chí Vân ngửi thấy mùi thịt cừu trên người Lương Cừ, đoán rằng hắn mới dự tiệc về, chỉ sợ là có hơi mệt vậy nên tiện bề giúp luôn.

"Vậy thì đa tạ Trương lão ca, còn một việc nữa, Lưu Văn Dương rốt cuộc vì sao lại biết hành tung của ta, làm phiền Trương đại ca hỗ trợ, 'hỏi' hắn xem sao, nếu có đáp án, nhớ phải báo với ta một tiếng nhé."

Lương Cừ nhấn mạnh chữ hỏi.

Hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời của Lưu Văn Dương.

Khi thẩm vấn, người của Tam Pháp Ti sẽ chuyên nghiệp hơn, là thật hay là giả, kiểm tra là biết.

Trương Chí Vân hiểu rõ.

"Lương huynh đệ yên tâm đi, trong vòng hai ngày, nhất định sẽ cho ngươi kết quả."

Lương Cừ chắp tay thi lễ.

"Đa tạ. '

Dưới màn mưa, người của Tam Pháp Ti dẫn theo Lưu Văn Dương rời đi.

"Còn tưởng rằng giải quyết xong phiền phức rồi chứ."

Lương Cừ thở dài.

Nói thật, Lưu Văn Dương đột nhiên nhảy ra, hắn có chút vui mừng, tưởng rằng đã làm rõ người chi tiền dò hỏi hành tung của hắn hôm đấy là ai.

Không sợ kẻ trộm đến trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ kĩ ngươi, tóm được con rắn độc đang rình mò trong bóng tối chắc chắn là một việc đáng để vui mừng.

Không ngờ kẻ hỏi chuyện hôm ấy lại rất có khả năng là người khác.

Tuy nhiên...

Lời của Lưu Văn Dương cung cấp một tin tức mà trước nay hắn chưa từng ý thức đến.

Danh tiếng của Lương Cừ ở trấn Nghĩa Hưng không nhỏ, dáng vẻ lại anh tuấn, mỗi ngày thường hay qua lại những con đường nào mọi người đều biết cả.

Người giống như Lưu Văn Dương, nếu thật sự muốn mai phục, biết mấy địa điểm rồi rình rập ở đó, kiểu gì cũng gặp được.

Mạo hiểm tiếp xúc người làm trong nhà, ngược lại lại dễ làm lộ bản thân mình.

Người làm việc này, về cơ bản có thể xác nhận là người bên ngoài đến, không hiểu rõ tình hình ở đây, không rõ uy danh của Lương Cừ, thậm chí còn không quá thông minh.

Không quá thông minh.

Không phải người ở đây.

Phù hợp hai điều kiện này, trong ấn tượng của Lương Cừ quả thật có một ứng cử viên...

Bình Luận (0)
Comment