Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 365: Tế Phẩm Lớn (2)

Chương 365: Tế phẩm lớn (2) Chương 365: Tế phẩm lớn (2)

Hắn lập tức mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, mang theo Phục Ba Thương và mỏ neo sắt, vừa đi ra ngoài liền thấy Trần Khánh Giang và phụ thân Trần Nhân Hành đang đẩy xe đi nộp thuế.

Hắn lên tiếng chào hỏi.

Hai người đang vùi đầu đẩy xe lúc này mới chú ý tới Lương Cừ.

"A Thủy! Ra ngoài à?"

"Đúng vậy"

Lương Cừ tiến lên trước, góp sức một tay.

Khí lực của hắn rất lớn, chỉ một tay là có thể đổ đầy bốn thạch gạo, chiếc xe nhỏ với sáu trăm cân gạo nhẹ nhàng chuyển động, chẳng còn việc cho hai người Trần Khánh Giang và Trần Nhân Hành nữa.

"Không cần đâu, không cần đâu, trọng lượng cũng không nhiều lắm, hai người bọn ta là đủ rồi"

Trần Nhân Hành vội vàng túm lấy cánh tay Lương Cừ, nhưng ông làm sao xoay chuyển nổi, cánh tay ấy chẳng khác gì cây cổ thụ bén rễ dưới mặt đất.

"Không sao, đúng lúc ta cũng muốn tới bến thuyền, Trần thúc mua xe đẩy từ lúc nào đấy?"

"Mới mua hai hôm trước, nghĩ đến lập tức sẽ phải nộp thuế, lúc trước đi nộp gạo phải tự mình vác đi, mua xe đẩy cho tiện, ta còn định mua thêm một con lừa nữa! Về sau nộp gạo, có con lừa kéo xe, một mình ta đi là đủ, không cần cha phải đi cùng"

Trần Khánh Giang vui mừng hớn hở ra mặt.

"Chuyện tốt đấy, bình thường không có việc gì có thể cho người khác thuê để kéo cối xay, kéo xe, cũng là một khoản thu nhập"

Trần Nhân Hành và Trần Khánh Giang liên tục gật đầu.

Nhờ có loại mồi của Lương Cừ, hai nhà Trần gia cộng thêm Lý gia, ba nhà mỗi ngày chỉ riêng đánh bắt cá đã thu nhập được 1-2 lượng bạc, chia nhau ra mỗi nhà cũng được vài đồng, thời gian qua làm ăn khấm khá, trong nhà cũng mua thêm rất nhiều đồ dùng.

Về phần thu thuế, thứ mà mấy tháng trước còn phải phát sầu thì nay căn bản không tính là gì.

Trần Khánh Giang lần này chuẩn bị đủ bốn thạch gạo, không sợ quan lại kia làm khó nữa, có thế nào cũng vẫn đủ.

Đưa hai người đến bến thuyền, Lý lão ngồi sau bàn có thêm nhiều khuôn mặt hắn không quen biết, Trần Triệu An chia đám người thành nhiều nhóm, lần lượt xếp hàng.

Lương Cừ còn nhìn thấy người nhà của Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba, bọn hắn tuy là Hà Lại nhưng cũng không phải là quan lại được phân phẩm cấp, vẫn phải nộp thuế như trước.

Từ xa nhìn thấy thân ảnh của Lương Cừ, mấy Tiểu Lại vội tiến lên trước chào hỏi.

"Lương gia"

Huyện lệnh thay đổi luân phiên, Lại tư giữ chức cố định ở nha môn đều là người địa phương, sao có thể không biết vị 'Địa đầu xà' Lương Cừ này được.

Lương Cừ nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Tiểu Lại nhận bạc của hắn lần thu thuế trước, khả năng là không dám tới.

Hắn xoay người lại, chỉ vào mấy người Trần Khánh Giang, Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba.

"Để mấy người này nộp trước đi, một thạch hao tổn cỡ một đấu là được rồi, ngoài chỗ đó ra thì là bao nhiêu nên là bấy nhiêu, đừng để các hương dân khó sống quá"

Làm người thì làm kỳ tài chứ đừng làm kỳ dị, theo đuổi thanh cao chứ đừng theo đuổi cực đoan.

Khi trước, ở huyện Phong Phụ, Từ Nhạc Long bảo Lương Cừ không cần làm quá sạch sẽ, về sau hắn mới hiểu được, cũng không có nhiều đạo lý loạn thất bát tao như vậy.

Chỉ có một điều, trên đời này, thánh nhân thì ít mà người thường thì nhiều, cái gì cũng đều không nhuốm bụi trần thì lần sau sẽ không ai muốn chơi với ngươi nữa.

Vậy nên Lương Cừ cũng không quá gây khó dễ cho Tiểu Lại, hao tổn thì cũng được thôi, nhưng đừng quá mức, khiến người ta phải thê ly tử tán.

"Vâng, vâng, vâng"

Mấy Tiểu Lại vội vàng dạ vâng.

"Chư vị vất vả rồi"

Lương Cừ thi lễ.

"Lương gia vất vả, Lương gia vất vả rồi"

Nhóm Tiểu Lại liên tục khom người, đưa mắt nhìn Lương Cừ tháo dây thừng buộc thuyền, thuận theo sóng nước rời đi, lúc này mới mở sổ Hộ tịch ra, quay người lại hô to.

"Người tiếp theo, Trần Khánh Giang"

"Đến đây, đến đây"

Trần Khánh Giang không biết vì sao đến lượt mình nhanh như vậy, cũng không dám trì hoãn, vội vàng gạt đám người ra, đẩy xe tiến về phía trước.

Đổ gạo ra, mới được hai thạch sáu đấu đã bị Tiểu Lại hô dừng.

"Đủ rồi"

Trần Khánh Giang ngạc nhiên, có chút chần chờ.

Trước không nói tới chuyện còn chưa đá hộc, tính cả Tiểu Thuận Tử thì phải là ba đấu, tính theo quy tắc thì chỗ này còn chưa đủ.

Nhưng nhìn thấy Lại Viên đánh dấu một cái trên danh sách, Trần Khánh Giang cũng biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vội vàng xoay người rời đi.

"Ôi, vị quan gia này, quan gia"

Lương Quảng Điền xô đẩy, gạt đám người xung quanh ra, sượt qua người Trần Khánh Giang.

Lại Tư cũng không ngẩng đầu lên, ồm ồm hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Chư vị quan gia, vị mới vừa rồi kia là cháu ta, ngài xem cái này có thể ..."

Tiểu Lại khép sổ Hộ tịch lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Lương Quảng Điền.

"Ui, ta còn tưởng là ai chứ, hóa ra là lão già nhà ngươi, đừng tưởng rằng ta là người nơi khác nên không biết quan hệ giữa ngươi và Lương gia"

Lương Quảng Điền giật mình, vội nói:

"Là chuyện cũ rồi, nhà nào mà không có bản kinh khó niệm chứ, nhà nào mà không có chuyện mâu thuẫn, đến thân huynh đệ còn đánh nhau cơ mà, chú cháu chúng ta thật ra đã sớm làm lành với nhau rồi"

Tiểu Lại hơi chần chờ.

Lương Quảng Điền nói cũng có lý, chỉ là...

Hắn cũng không dám đến hỏi Lương Cừ có phải thật sự như thế hay không.

Trần Khánh Giang sững người, xoay người lại hỏi:

"Ngươi và A Thủy làm lành từ khi nào vậy? Sao ta không biết?"

Tiểu Lại lập tức đổi sắc mặt:

"Lão già, cút xuống cuối cùng cho ta, nếu còn dám chen ngang, cẩn thân ta quất roi nhà ngươi đấy!"

Bình Luận (0)
Comment