Hắn nói thẳng:
"Danh sư xuất cao đồ, chúng ta không sánh được. Dương đại nhân là đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, đệ tử dạy dỗ ra cũng là rường cột nước nhà, chúng ta chủ động tìm đến cửa, chẳng có gì mất mặt cả.
Hơn nữa, hiến tế Hà Thần là chuyện lớn ở trấn Nghĩa Hưng, chúng ta từ nơi khác đến muốn cắm rễ ở đây, đương nhiên phải nhập gia tùy tục, hôm sau tổ chức ta nhất định sẽ đi, ta nghĩ Lâm Quán chủ cũng có ý nghĩ như vậy đúng không?"
"Đương nhiên, đương nhiên"
Thấy Đường Tổ Đào có lời trước, Lâm Diệu cũng vội vàng tiếp lời.
"Đã như vậy, chúng ta cùng đừng chia ra ai tới trước ai tới sau nữa, đến lúc đó ta tới tìm Lâm Quán chủ, chúng ta cùng đi, thế nào?"
Lâm Diệu do dự một lát rồi đồng ý.
"Lời này của Đường huynh nói rất đúng, đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng nhau đi"
"Được, vậy quyết định sẽ cùng nhau đi"
Lương Cừ không biết Quán chủ hai Võ quán trên trấn đang lục đục với nhau, vác Thủy thú màu đỏ thẫm bước nhanh về nhà.
Ào!
Thủy thủ màu đỏ thẫm vào trong hồ nước, nước xanh trong hồ tràn ra ngoài, nhưng còn chưa đến mắt cá chân của Lương Cừ đã lại chảy trở về.
"Được rồi, đều trở về đi, đều trở về đi, trước tiên nuôi ở trong nhà ta đã, mấy ngày nữa đến buổi hiến tế Hà Thần, mọi người muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy, không cần vội"
"Lương gia, trước đó ta nghe người ta nói, Lương gia muốn chia đồ lễ, là thật sao?"
"Ta có khi nào nói dối chưa?"
Đám người nghe vậy liền xôn xao, càng thêm nhiệt liệt.
"Lương gia cao thượng, Lương gia cao thượng!"
"Lần đầu tiên tổ chức hiến tề Hà Thần mà không cần chúng ta phải bỏ tiền, đã vậy còn được chia thịt, mấy đời cũng không được hưởng phúc khí như vậy"
"Trên trấn chúng ta, tính từ đời ông nội ta đến nay, chưa từng có nhân vật nào như Lương gia đâu!"
Các hương dân gần như là chạy đi thông báo cho nhau, chẳng mấy chốc tin tức đã truyền khắp toàn bộ trấn Nghĩa Hưng.
Chạng vạng tối.
Nắng chiều men theo tường vây chiếu xuống bóng đen dài nghiêng ngả, Trần Triệu An chống quải trượng, dẫn theo Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba tìm đến cửa.
Dùng Tinh quái làm cống phẩm, cảnh tượng này, Trần Triệu An đã qua thất thập cổ lai hy cũng chưa từng thấy qua, rất nhiều việc đều phải thay đổi theo.
"Chỉ là Tinh quái này, phải giết thế nào đây?"
"Đúng vậy, hai người bọn ta có giết nổi không?"
Trần Kiệt Xương cùng Lý Lập Ba không tự tin.
Heo dê bò thì dễ làm thịt, đao trắng đâm vào, đao đỏ rút ra, một đao đâm xuống, máu liền phun ra.
Nhưng Tinh quái mọc đầy lân phiến này sợ là còn cứng rắn hơn cả thép được tôi luyện, người bình thường cầm đao sắt đâm chém cũng chỉ có thể chém ra vài tia lửa, tự gây thương tích cho mình.
"Không sao đâu, đến lúc đó ta đi mượn hai thanh đao tốt, có sức mà cầm là được"
Hai người nửa tin nửa ngờ.
Tuy nhiên nghĩ lại, quả đúng là có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Năm đó, ba người cùng nhau gia nhập Võ quán, nay đã chênh lệch lớn đến mức không có ngôn từ nào diễn tả được.
Tước vị, chức quan tạm thời không bàn đến, chỉ tính riêng việc bắt Tinh quái thôi, dù để ở kia cho hai người giết cũng không giết nổi.
Trần Triệu An gật đầu, ông không hiểu những việc này, chỉ biết là Lương Cừ nói được là được.
"Nhưng để giết ba thú này cần ba người, giờ còn thiếu một người nữa..."
"Để Tùng Bảo tới đi"
"Tùng Bảo?"
Trần Triệu An nhất thời không nhớ ra người này là ai.
Lý Lập Ba mở miệng nhắc:
"Là con trai của Lâm Đệ"
Trần Triệu An bừng tỉnh:
"Nói mới nhớ, lâu rồi không thấy Tùng Bảo ở trong phòng nhỏ trên bến thuyền kia nhỉ, hắn chạy đi đâu rồi?"
"Hắn cũng đi học võ, được hơn hai tháng rồi, Hạc quyền hắn học còn là do ta dạy đấy"
Trong lời nói của Lý Lập Ba có chút ghen tị.
Lâm Tùng Bảo là con do thiếp sinh ra, không được Lâm Đệ coi trọng, nhưng hôm đó sau khi được Lâm Cừ chỉ điểm, Lâm Đệ ngày hôm sau liền đưa Tùng Bảo đến Võ quán.
Nói thế nào thì gia cảnh Lâm Tùng Bảo cũng tốt hơn nhiều so với hai ngư hộ bọn hắn, vừa đăng ký đã là gói học phí 50 lượng, tiến độ nhanh hơn không ít so với bọn hắn khi trước.
Trò chuyện một lúc, thương lương qua chi tiết các mặt, Trần Triệu An cảm khái vô ngần:
"Lão hủ sống mấy chục năm, đây cũng là lần đầu tiên xử lý buổi hiến tế lớn đến vậy, chỗ tiền mà mấy nhà giàu kia đưa tới nhiều đến mức ta không biết tiêu vào đâu, đành phải nghĩ thêm tiết mục, mời gánh hát đến hát Thủy đài hí, còn để bọn họ luyện tập tiết mục thật hay"
Thủy đài hí không phải một loại hí kịch, mà là một hình thức biểu diễn.
Mở rộng sân khấu, xây ở trên nước, biểu diễn ở trên nước, cho nên gọi là Thủy đài hí.
Lương Cừ không quá hứng thú đối với những thứ này, nhưng hắn vẫn gật đầu:
"Là chuyện tốt"
Trần Triệu An cười ha ha, không nói rõ hoàn toàn.