Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 374 - Chương 374: Chạy Đi Báo Tin, Lương Gia Cao Thượng! (1)

Chương 374: Chạy đi báo tin, Lương gia cao thượng! (1) Chương 374: Chạy đi báo tin, Lương gia cao thượng! (1)

Trên con đường lát đá xanh vô cùng ồn ào, khách đến khách đi đều ngừng chân lại, lá cờ ở một tửu quán bị đổ nhưng tiểu nhị cũng quên không tới dựng lại.

"Lâm Quán chủ!"

Một tiếng hô to, kéo tinh thần đang du đãng của Lâm Diệu đứng ngay trước cổng quay lại, hắn chắp tay cười nói.

"Ta đang tự hỏi sao hôm nay lại nhìn thấy chim Hỉ Thước trên cành, chắc là có việc vui gì, hóa ra là Đường quán chủ tới! Mau vào đi, Loan Tử, đi pha trà"

Đường Tổ Đào vội khoát tay:

"Ôi, Lâm quán chủ khách khí quá, ta chỉ muốn nói hai câu thôi, nói xong sẽ đi luôn"

Lâm Diệu nghiêng đầu nhìn một vòng màu đỏ thẫm trên đường phố, thần sắc hiểu rõ, phất ống tay áo, hơi nâng ngón tay lên:

"Có liên quan tới việc này sao?"

Đường Tổ Đào gật đầu:

"Lâm Quán chủ đúng là người thông minh, vậy ta nói thẳng nhé, buổi hiến tế Hà Thần sắp tới, Lâm Quán chủ có định tham gia không?"

Con mắt Lâm Diệu khẽ chuyển, hơi trầm ngâm.

"Chuyện này... Đường huynh có điều không biết, nhị phòng của ta có một người đệ đệ, ít ngày nữa cũng muốn tới đây, ta là chủ nhà nhất định phải tỏ lòng mến khách, đến lúc ấy chưa chắc đã có thời gian rảnh để tham gia"

Trong lòng Đường Tổ Đào như có gương sáng, biết rõ tiểu tử này đang giả bộ khách khí, có không ít tâm tư nho nhỏ, hơn phân nửa không có lời nói nào là thật.

Ở trấn Nghĩa Hưng tổng cộng có hai Võ quán chuyển đến.

Quán chủ một nhà họ Lâm, tên Diệu, nhà còn lại họ Đường, tên Tổ Đào.

Mới đầu, quán chủ hai nhà đối với cái gọi là hiến tế Hà Thần này cũng không thèm để ý.

Chỉ là tiết mục giải trí của đám hương dân ngu muội, bọn hắn càng không quen biết Lương Cừ.

Võ Giả rất coi trọng thể diện, Lương Cừ là đệ tử của Dương Đông Hùng, là tiểu bối, người ta còn chưa từng đến nhà mời ngươi, ngươi lại tự động chạy tới, đệ tử môn hạ sẽ nhìn ngươi thế nào đây?

Nhưng nhìn Thủy thú màu đỏ thẫm dài hơn mười mét kia, quả thật khiến người ta phải chấn động, quan trọng nhất nó vẫn là một con Thủy thú!

Thú chia ra làm ba loại, phi cầm, tẩu thú, cá bơi.

Trong ba loại này, tẩu thú là dễ đối phó nhất, người và thú đều có chung sân nhà, tự dựa vào bản lĩnh của mình.

Phi cầm xếp thứ hai, Phượng Hoàng nếu rơi xuống đất cũng không bằng gà, đại đa số phi cầm chỉ chiếm ưu thế là dễ dàng bay lượn, có lợi thế chạy trốn, khó mà bắt được, còn xét về thực lực tự thân, thường không bằng được cảnh giới của tẩu thú.

Chỉ có cá bơi là khó đối phó nhất!

Chúng ở trong nước, chiếm hết thiên thời địa lợi, thực lực tự thân lại mạnh nữa.

Cái gọi là vật lớn đều ở trong nước, con người mà rơi xuống nước, về cơ bản đều chịu thiệt, phải cao hơn mấy cảnh giới nhỏ, thậm chí là đại cảnh giới mới có thể là đối thủ.

Khí tức mà Thủy thú màu đỏ thẫm kia toả ra dù không được ổn định nhưng vẫn là khí tức của Đại Tinh quái, tương ứng với Võ Sư cảnh giới Lang Yên.

Đường Tổ Đào hoài nghi, nếu mình gặp phải con Thủy thú kia ở dưới nước, chỉ sợ sẽ bị ăn thịt mất.

Hắn không biết Lương Cừ rốt cuộc sử dụng loại thủ đoạn nào, hay có phải chính hắn bắt được không, nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt.

Trước kia không đi, còn có thể cho rằng là do không quen.

Lấy Tinh quái làm cống phẩm, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra đến lúc đó sẽ là cảnh tượng hoành tráng đến cỡ nào.

Cùng ở một trấn, nếu còn không đi nữa sẽ có chút khó coi, hơn nữa bản thân mình còn mất đi cơ hội tốt để lộ diện.

Xét cho cùng, tài nguyên của Võ quán đến từ bách tính, càng là địa phương phồn hoa, Võ quán càng kiếm được nhiều tiền.

Võ quán muốn hoạt động tốt phải lấy được 'Dân tâm'.

Lâm Diệu khẳng định sẽ đi, cái gì mà đệ đệ của nhị phòng đều chỉ là mượn cớ, nhị phòng của hắn không sinh con trai, bên người ngay cả người hầu cũng không có, việc này lúc còn ở huyện Kim Minh mọi người đều đã biết, thân đệ đệ có đến, không bị sai khiến đi quét chuồng ngựa đã là không tệ rồi.

Vấn đề nằm ở chỗ, ai sẽ đi trước?

Phía dưới làm việc là một chuyện, bên trên giao lưu lại là chuyện khác.

Vấn đề này phải suy tính kỹ.

Người tìm đến cửa trước, mất chút thể diện, là 'kẻ xu nịnh', còn người đến sau mới là người vừa có thể diện vừa có lý.

Lâm Diệu kiếm cớ chính là muốn dọa hắn.

Thấy Lâm Diệu không ngừng suy nghĩ, không đưa ra câu trả lời, Đường Tổ Đào thầm mắng một câu.

"Lâm lão cẩu, tính toán trong lòng ngươi còn nhiều hơn cả mụn trên mặt ta đấy"

Bình Luận (0)
Comment