Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 373 - Chương 373: Rêu Rao Khắp Nơi (2)

Chương 373: Rêu rao khắp nơi (2) Chương 373: Rêu rao khắp nơi (2)

Lương Cừ vội vàng chạy về bến thuyền, giả bộ chèo thuyền ra khơi.

Tiểu nhị trong quán trà cạnh bến thuyền vung khăn mặt, nghi hoặc tự hỏi.

Lại ra khơi?

Hắn nhìn về phía mấy vị khách đang ngồi uống trà:

"Không biết có phải ta nhớ lầm hay không, Lương gia không phải mới trở về sao?"

"Ngươi không nhớ lầm đâu, ta cũng nhìn thấy, còn mang theo hai con Thủy yêu hình thù cổ quái nữa"

"Đây là muốn làm gì vậy nhỉ?"

"Lão Trần, ngươi hiểu biết nhiều, ngươi nói thử xem chuyện này là thế nào?"

Vị khách bị gọi tên sờ ria mép, suy tư một lúc rồi nói:

"Theo ta thấy, khả năng là đang tìm kiếm cống phẩm cho buổi hiến tế Hà Thần mấy ngày nữa đấy?"

"Cống phẩm?"

Mọi người sững sờ.

Vị khách có ria mép kia gật đầu:

"Đúng vậy, trước đó Trần lý lão không phải đã nói rồi sao, lần hiến tế Hà Thần này không cần chúng ta phải bỏ tiền, mấy nhà giàu có mới đến sẽ chi tiền, nhóm hương lão mời thêm một gánh hát, đến lúc ấy hát Thủy đài hí, vấn đề lớn nhất là tế phẩm sẽ do Lương gia phụ trách.

Hai Thủy thú vừa rồi các ngươi cũng thấy đấy, một con trông giống dê, một con trông giống heo, không phải vừa vặn tương ứng với tam súc sao?"

Đám đông nghe thấy vậy hai mắt toả sáng, có người còn vỗ đùi.

"Đúng là như vậy rồi, vậy chẳng phải còn thiếu một con trông giống trâu sao? Chẳng phải tương ứng với tam súc ư?"

"Đúng là chuyện tốt, năm nào chúng ta cũng tổ chức hiến tế Hà Thần, làm gì có lần nào có thể diện như vậy? Lấy Thủy yêu làm cống phẩm, địa phương khác mà biết chẳng phải ghen tị đến đỏ cả mắt sao?"

"Không chừng đến lúc ấy Hà Thần lão gia thật sự hiển linh đấy, thế thì phát đạt rồi!"

Soạt.

Một vòng màu đỏ thẫm nổi lên mặt nước, tựa như mặt trời rơi vào trong sông, thời gian vừa đúng lúc chạng vạng tối.

Từng dòng nước nhỏ thuận theo những khối cơ bắp cùng với lân giáp chảy xuôi vào trong sông, khí tức dữ tợn dọa người làm cho đám chim biển phải cả kinh ngừng bay.

Trong quán trà, mọi người kinh hãi đứng cả dậy, ngư dân ở phía xa không dám cập bờ, có mấy người còn bị dọa cho run rẩy, muốn trốn ra xa nhưng bị vị khách có ria mép kia kéo lại.

"Chạy cái gì, là Lương gia!"

"Lương gia?"

Thúy thú màu đỏ thẫm chậm rãi nổi lên mặt nước, phía bên dưới là một nam tử cao to cường tráng.

Một thân cơ bắp hữu lực rõ ràng như nước chảy, cơ bắp răng cưa hai bên phập phồng không ngừng theo từng nhịp thở, từng giọt nước thuận theo lọn tóc của hắn nhỏ xuống.

So với con thú khổng lồ kia, Lương Cừ có thể nói là vô cùng nhỏ bé, nhưng vậy mà lại có thể nâng con thú khổng lồ kia lên, mang lại cho người ta cảm giác chấn động còn sâu hơn.

Đám người trên bờ chấn kinh, nói không nên lời.

Rất nhiều người cả đời cũng chưa từng gặp quái vật to lớn như vậy, càng đừng nói tới cảnh tượng tươi sáng rõ ràng đến thế.

Lương Cừ để trần thân trên, khiêng Thủy thú màu đỏ thẫm giống như một ngọn núi đạp bước lên bến thuyền, lớp đá xanh dưới chân không chịu nổi trọng lượng, rạn nứt ra từng khúc.

Hắn liếc xuống dưới, lại bước ra bước thứ hai, phiến đá đã không còn bị nứt ra nũa, vững bước đi qua quán trà.

Thủy thú màu đỏ thẫm chuyển động đồng tử, nhìn chằm chằm một vị khách trong quán trà, vị khách kia liền bị dọa cho ngã về phía sau, đụng đổ chiếc ghế dài, ngã ngồi trên mặt đất.

"Cẩn thận kẻo ngã!". Lương Cừ nhắc nhở một tiếng:

"Mọi người đừng sợ, chỉ là cống phẩm cho buổi hiến tế Hà Thần thôi, lúc chia đồ lễ sẽ cho mỗi người một phần"

Chia đồ lễ?

Ai cũng có phần?

Hai mắt mọi người nhất thời tỏa sáng.

Tế tự tế tự, đương nhiên không thể thiếu chia đồ lễ, ấy chính là chia cống phẩm ra cho mọi người ăn, dù sao cũng có tận ba con lợn bò dê, ném đi thì quá lãng phí, đương nhiên phải chia sẻ cho mọi người cùng ăn, cùng hưởng phúc vận mà thần linh mang đến.

Chỉ là trước kia đều là mọi người bỏ tiền, đương nhiên nhà nào cũng được phân chia.

Nhưng nay cả ba tế phẩm đều là một mình Lương Cừ bắt được, ai cũng ngại nhắc đến việc chia đồ lễ.

Không ngờ Lương Cừ lại nỡ chia ra!

Trong lúc nhất thời, không ít khách trong quán trà nuốt nước bọt.

Đánh cá cả đời, làm gì đã có lúc nào có lộc ăn cỡ này?

"Ta nghe nói, ở huyện Bình Dương mấy tháng trước, có nhà giàu phát cháo cá tầm, rất nhiều người đều được ăn, đến cả thôn chúng ta cũng có người được chia phần, chỉ tiếc rằng ta không được nếm thử, không ngờ hôm nay lại có lộc ăn!"

"Thủy yêu ở trấn Nghĩa Hưng chúng ta tất nhiên phải thơm hơn so với ở huyện Bình Dương rồi!"

"Ngu như bò, vị nhà giàu ở huyện Bình Dương kia chính là sư phụ của Lương gia, việc này mà ngươi cũng không biết, lại còn nói là người trong thôn chúng ta nữa chứ?"

"A? Thế thì thơm giống nhau, thơm giống nhau!"

Lương Cừ khiêng Thủy thú màu đỏ thẫm về nhà, dọc đường đều nghe mọi người gọi tên, danh tiếng vang dội.

Đệ tử trong hai Võ quán mới mở cũng không còn tâm tình tu luyện, nhao nhao chạy ra hóng chuyện.

"Sư phụ, con cá lớn này sát khí thật nặng, không biết là có cảnh giới gì?"

Một Học đồ kinh ngạc nhìn về phía Quán chủ.

Quán chủ không nói nên lời, một lúc sau mới lên tiếng:

"Sợ là thực lực phải ở mức Đại Tinh quái"

"Đại Tinh quái là thực lực gì?"

"Đại Tinh quái... tương đương với Võ Sư cảnh giới Lang Yên..."

"Vậy chẳng phải còn cao hơn sư phụ sao?!"

"Ừ"

Quán chủ thở dài:

"Buổi hiến tế Hà Thần tới, chúng ta cũng tới tham gia đi."

Bình Luận (0)
Comment