Chân Long mất đi, giao nhân di chuyển?
Lương Cừ sờ cằm.
"Tại sao Chân Long mất đi, giao nhân cũng rời đi luôn?"
"Không còn ai che chở"
"Không còn ai che chở?"
"Nước mắt giao nhân cũng không phải nước mắt bình thường, phải trong nỗi buồn đau cực độ mới có thể ngưng kết ra, rơi xuống đất tạo thành hạt châu, có khả năng giải trừ bách độc, nếu dùng để chế tạo trang sức sẽ có giá trị ngàn vàng, thường được gọi là Châu vương.
Lụa giao nhẹ như lông vũ, xuống nước không ướt, có hai loại chí bảo như vậy, người rình mò đếm không xuể.
Thời điểm Chân Long vẫn ở đó thì còn ổn, nhưng khi Chân Long không còn nữa, Giao Long vùng lên, chêch lệch cách xa như vậy, ốc còn không mang nổi mình ốc, nói gì đến việc che chở?"
Lương Cừ nhìn hạt nước mắt giao nhân có độ trong suốt cực cao trên tay, đại khái có thể hiểu được.
Có câu nói thế này, dưới tình huống không phải là pha lê, thứ càng giống pha lê lại càng đáng tiền?
"Thực lực bản thân của giao nhân rất kém sao?"
"Không hẳn vậy"
"Ồ?"
"Ta hỏi ngươi, nhân loại các ngươi đều là Võ Giả cảnh giới Thú Hổ sao?"
"Cũng không phải"
Lương Cừ buột miệng thốt ra.
Nói xong mới kịp phản ứng là không đúng, mình sắp bị Trai Tượng dẫn đi lệch hướng rồi.
"Nhưng, giao nhân đều có thể tạo ra nước mắt và lụa"
"Đã hiểu"
Lương Cừ bừng tỉnh.
Tộc giao nhân không phải không có cao thủ, nhưng mỗi một giao nhân đều có giá trị phi phàm, hoàn toàn không cần thiết tập trung ánh mắt hết lên người cường giả.
Nước mắt giao nhân đáng giá ngàn vàng cần nỗi buồn đau cực độ mới có thể sinh ra, cái gì là nỗi buồn đau cực độ?
Xem mấy vở kịch buồn không thể gọi là buồn đau cực độ được.
Các thương nhân tuyệt đối sẽ không tốn sức đi nuôi giao nhân, chờ mười mấy hai mươi năm, chỉ để thu thập mấy hạt nước mắt giao nhân, chỉ có thể xem giao nhân như vật phẩm tiêu hao.
Tộc nhân dưới đáy ngày ngày bị bắt đi trở thành vật phẩm tiêu hao, không có huyết dịch mới thay thế, ấy chính là hành vi rút củi dưới đáy nồi, thực lực tổng hợp của giao nhân tự nhiên càng ngày càng suy yếu.
Càng suy yếu thì lại càng không có cách nào ngăn cản, có thể nói đó là một vòng tuần hoàn ác tính.
Thời điểm Chân Long vẫn còn đó, nó có lực thống trị tuyệt đối với toàn bộ vùng sông nước Giang Hoài, Yêu Đình phồn vinh hưng thịnh, tự nhiên có thể che chở một phương.
Nhưng khi Chân Long không còn nữa...
Tuy Lương Cừ không hiểu biết nhiều lắm, nhưng từ tin tức trước mắt mà nói, hắn cảm thấy không phải Giao Long không thích ra ngoài, mà là nó chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong Long cung, bảo vệ tốt một mẫu ba phần đất của mình.
Tựa như con Tầm Ngư Yêu ở trong sông nhỏ lúc trước, thân thể dài sáu mươi mét, lại ẩn mình trong một hồ nước chỉ rộng một dặm, như vậy có thể thoải mái được sao?
Xét cho cùng nguyên nhân là vì nó có Long cốt, muốn yên ổn trưởng thành, Cá tầm chỉ có thể co đầu rụt cổ chậm rãi hấp thu phát triển.
Tình huống của Giao Long có khả năng cũng tương tự như vậy, chỉ là không nghiêm trọng như Tầm Ngư Yêu.
Không biết Chân Long rốt cuộc lưu lại bao nhiêu di sản trong Long cung mà có thể để cho Giao Long ẩn náu lâu như thế, một tấc cũng không rời?
Xa quá, xa quá rồi.
Lương Cừ dập tắt suy nghĩ, mặc kệ trong Long cung lưu lại bao nhiêu bảo bối, hiện tại đều không liên quan gì đến hắn.
Ngược lại chuyện bộ lạc giao nhân có thể suy nghĩ thử xem.
"Lão Bối, ngươi còn nhớ trước đó giao nhân sống ở đâu không?"
Trai Tượng nghĩ nát óc hồi lâu:
"Nhớ"
Ánh mắt Lương Cừ tỏa sáng.
Nhà có người già như có bảo bối, lão già này vẫn có chút tác dụng!
"Nhanh nói xem ở đâu?"
"Bộ lạc giao nhân khi xưa có rất nhiều ở vùng sông nước Giang Hoài, ta cũng không biết hết được, nhưng gần đây có một chỗ, theo như cách gọi của các ngươi thì là huyện Huyết Thạch"
Huyện Huyết Thạch?
Lương Cừ nhíu mày.
Gần đây có huyện này sao?
Khu vực nằm dưới sự kiểm soát của phủ Hoài Âm vô cùng lớn, nhưng bên dưới có nhiều huyện như vậy, chưa từng nghe nói tới huyện Huyết Thạch.
Chẳng lẽ ở Phủ khác?
Với lộ trình của Trai Tượng, vậy cũng không thể gọi là gần đây được.
Lương Cư ghi nhớ cái tên huyện Huyết Thạch trong lòng, quyết định chiều nay tới Dương phủ chơi với chó con sẽ hỏi sư phụ xem sao.
Lão nhân gia người từ nhỏ lớn lên ở vùng Giang Hoài này, hẳn sẽ hiểu biết nhiều hơn.
"Được rồi, đa tạ". Lương Cừ vỗ lên lớp vỏ Trai tượng:
"Nhưng mà, Lão Bối này, ngươi đến đây lâu như vậy rồi, lúc nào mới sửa đổi phương thức nói chuyện đây, trang trọng quá, bọn ta bình thường đều quen nói tiếng phổ thông, phải đuổi kịp xu thể phát triển của thời đại chứ"
(Trai tượng dùng ngôn ngữ cổ đại, đám Lương Cừ dùng tiếng phổ thông, mình dịch như nhau hết cho dễ đọc)
Trai tượng phun ra một chuỗi bong bóng.
"Ta sẽ cố"