Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Duy Thức Tông! (1)

Chương 388: Duy Thức Tông! (1) Chương 388: Duy Thức Tông! (1)

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái tháng sáu đã tới.

Giờ Mão năm khắc.

Băng đài phun ra hơi lạnh, xua tan không khí nóng bức ngột ngạt.

Lương Cừ đứng dậy mặc quần áo, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời tràn vào trong phòng.

Mùa hè đến rồi.

Hắn vẫn còn nhớ rõ lần hiến tế Hà Thần trước, khi hắn thức dậy rời giường, trời vẫn tranh tối tranh sáng.

Một tháng nữa là đến Đại thử, đến lúc ấy, ve sầu trưởng thành, sẽ không còn được yên tĩnh như hiện tại nữa.

(Đại thử (大暑) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 7 dương lịch)

Lương Cừ cúi đầu nhìn về phía sân.

"Ô Long!"

Chó đen đang ngồi xổm dưới đất, nghiêng đầu nhìn chằm chằm con bướm trắng đang đậu trên đầu cành cây táo, hai tai tự nhiên rũ xuống, vừa nghe thấy tên mình liền quay người lại.

"Gâu!"

"Qua đây!"

Chó đen nằm rạp xuống, chổng mông lên, nhảy tới nhảy lui về phía Lương Cừ đang thò người ra ngoài cửa sổ. Nó dịch từng tí một tới chân tường, cuối cùng nằm sấp nơi đầu tường, kêu to hai tiếng, cái đuôi nhỏ lắc lư như muốn bay lên.

Lương Cừ vươn tay ra, dùng sức xoa đầu nó.

Chó đen nhỏ nhà Hắc Xỉ tính toán đâu ra đấy thì sinh ra đã được 34 ngày, hôm qua hắn ôm về nhà, đặt tên là Ô Long, nuôi trong sân nhà mình.

Nó chẳng hề sợ người lạ, mới đến một ngày đã đi khắp toàn bộ Tam tiến viện và vườn hoa, quen thuộc từng góc nhỏ, là một chú chó giữ nhà đúng tiêu chuẩn.

"Đi nào, dẫn ngươi đi ăn điểm tâm"

Lương Cừ mở cửa phòng, dẫn Tiểu Hắc đến nhà bếp, vừa vào cửa liền nhìn thấy một thân ảnh đã lâu không gặp đang ăn như gió cuốn, Trương đại nương ở bên cạnh liên tục đưa mấy lồng bánh bao nóng hổi lên.

"Đại sư?"

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực rồi tiếp tục động tác, mỗi lần mở miệng là nuốt một chiếc bánh bao, nhanh mà không loạn, nhìn giống như đói bụng đã nhiều ngày.

Sự thật cũng đúng như vậy, từ khi có được quyển kinh thư kia, lão hòa thượng liên tục bảy ngày liền chưa bước ra khỏi cửa phòng.

Càng không nói tới việc ăn cơm!

Đương nhiên, đối với Tông Sư cảnh giới Trăn Tượng mà nói, bảy ngày không ăn cơm không tính là gì, thiếu hụt bổ sung sau là được.

"Trương đại nương, phiền đại nương sáng nay làm nhiều bánh bao chay thêm chút, xong việc cuối tháng trả thêm cho đại nương 30 văn"

"Được"

Trương đại nương không ngừng nhét củi vào bếp, đặt lồng hấp mới lên, lau mồ hôi, tuy mệt nhưng không hề khó chịu.

Lương Cừ vội vàng kéo ghế tới ngồi trước mặt lão hòa thượng:

"Đại sư, trên kinh thư kia rốt cuộc là thứ gì vậy, lại khiến ngài mất ăn mất ngủ như thế?"

"Thí chủ đã từng nghe nói tới Pháp Tướng Tông chưa?"

Pháp Tướng Tông?

Lương Cừ lắc đầu.

"Duy Thức Tông?"

Ánh mắt Lương Cừ sáng lên:

"Cái tên này thì ta có nghe nói qua"

Hắn tốt xấu gì cũng đã đọc qua không ít điển tịch Phật môn, biết được địa vị của Tuệ Viễn Đại sư trong toàn bộ Phật giáo, bao gồm cả Duy Thức Tông do ngài sáng lập ra.

Sự tích của vị Tuệ Viễn Đại sư này nói ra cũng vô cùng đơn giản, tương tự với một vị cao tăng ở kiếp trước của Lương Cừ, danh tự Pháp thống lưu lại cũng giống y như đúc.

Người kia gọi là Huyền Trang!

Tuệ Viễn đại sư cũng có một cái tên khác, gọi là Chiên Đàn Tôn Giả.

(Theo truyện Tây Du Ký, Đường Tam Tạng được phong Phật khi lấy được kinh, tu thành chính quả, gọi là Chiên Đàn Công Đức Phật)

Chỉ tiếc rằng, hai người nhìn như không có quan hệ gì, nhưng trải nghiệm nửa đời trước lại giống nhau, đến khi về già cũng không kém bao nhiêu, Duy Thức Tông cũng chỉ truyền được qua ba đời liền đoạn tuyệt truyền thừa.

Không chỉ Duy Thức Tông, giống như vậy còn có Hoa Nghiêm Tông.

Những tông môn với pháp nghĩa cao siêu này, gần như đều không tránh khỏi vận mệnh truyền thừa được mấy đời liền đoạn tuyệt.

Không có lí do gì khác, quá khó.

Tục truyền, Duy Thức Tông được truyền lại từ Bồ Tát Di Lặc, tổ sư của Hoa Nghiêm Tông là hóa thân của Văn Thù.

Thời kì đầu chính là đỉnh phong.

Đệ tử đời thứ hai đi theo Đại sư, được Đại sư tự mình dạy bảo, như vậy vẫn còn tốt, đến đệ tử đời thứ ba liền bắt đầu giống như xem thiên thư.

Về sau, trên dòng sông thời gian, đủ loại chiến loạn, hỏa hoạn, nhân họa, bản sách hoàn chỉnh cũng bị thất lạc, chỉ còn lại những đoạn ngắn chắp vá.

"Kinh thư kia là..."

"Bản 'Thành Duy Thức luận kết' hoàn chỉnh!"

"Bản viết tay?"

"Là bản sao"

Lương Cừ hơi thất vọng.

Đại Thuận võ đạo thông thần, rất nhiều thứ không phải cứ nội dung giống nhau thì sẽ không có sự khác nhau.

Cảnh giới Thú Hổ có thể sử dụng ý chí để chém người, cảnh giới Trăn Tượng càng huyền bí hơn.

Nếu là bản viết tay của cao tăng, tất nhiên sẽ lưu lại tín niệm của họ, đối với sự cảm ngộ của hậu nhân sẽ có hiệu quả giống như hổ mọc thêm cánh.

Nếu không phải bản viết tay, muốn cảm ngộ được nó sẽ khó hơn rất nhiều.

Sợ là ngay cả người như lão hòa thượng cũng khó mà lý giải được, chẳng trách lại tự giam mình trong phòng tròn bảy ngày liền.

Bình Luận (0)
Comment