Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Vở Kịch (1)

Chương 392: Vở kịch (1) Chương 392: Vở kịch (1)

0. 97!

Tận 0. 97 điểm!

Lương Cừ vái dài, trong lòng chấn động.

Con số nhìn thì tưởng như cực nhỏ, nhưng cộng cả Ứng Long Văn lẫn Ngu Văn cũng mới chỉ có 0. 03 điểm, một buổi tế tự lại được nhiều đến thế!

Không uổng công hắn chuẩn bị lâu như vậy, lại còn đặc biệt bày ra cảnh tượng Hà Thần hiển linh!

Cộng cả số tích cóp khi trước, khoảng chừng được 1 điểm Độ chiếu cố!

Góp tròn số không biết sẽ có biến hóa kỳ lạ gì hay không?

"Phục bái!"

Nghe thấy Tư Tế cao giọng hô, Lương Cừ kiềm lại tâm tư trong lòng, một lần nữa cúi người, dẫn tới hơn vạn người sau lưng cũng cùng nhau quỳ xuống.

Gió lớn thổi tới từ mặt sông, trùng trùng điệp điệp, vạn dặm không ngừng, ống tay áo trường bào bay phấp phới trong gió.

Sương mù cuồn cuộn lượn lờ quanh hông mọi người, phảng phất như biến toàn bộ bến thuyền Thượng Nhiêu này thành tiên cảnh chốn nhân gian.

Cảnh tượng thần dị như thế, khiến cho người ta không khỏi tin rằng đây là Hà Thần hiển linh!

Hà Thần hiển linh bắt đầu từ lúc Chủ Tế bước đi, hẳn là...

Người có tâm tư linh động ngẩng đầu nhìn về vị Chủ Tế đang ở chính giữa tế đàn kia, đủ loại ý nghĩ xen lẫn vào nhau.

Lương Cừ dáng vẻ anh dũng uy nghiêm, tựa như tiên nhân trong mây.

Lại liên tưởng đến sự tích quật khởi của hắn.

Nhất định là người này được Hà Thần chiếu cố!

Trong lòng mọi người càng thêm kính sợ, thành kính quỳ lạy.

"Nổ pháo!"

Tư Tế hô to.

Tiếng pháo nổ vang.

Mười mấy nam nhân mặc áo tơi lên phía trước tế đàn nhảy điệu Chúc Thần Vũ, bầu không khí trở nên thả lỏng vui tươi.

Nương theo tiếng nhạc và điệu nhảy, Lương Cừ từng bước một đi xuống khỏi tế đàn, sương mù tràn ngập bến thuyền cũng dần tiêu tan.

Hương dân hai mắt nhìn nhau, nỗi kính sợ trong lòng vẫn chưa tan đi nhưng nhiều hơn vẫn là niềm vui sướng.

Hà Thần hiển linh là chuyện trăm ngàn năm nay chưa từng xuất hiện!

Nếu nói có điểm nào bất đồng so với buổi tế tự mấy chục năm trước thì ngoại trừ số người ra, chỉ có tế phẩm và quy cách là không giống.

Mà tế phẩm và quy cách đều là do Lương Cừ mang đến.

Lương Cừ vì mọi người mà mang đến lời chúc phúc của Hà Thần!

Tắm mình trong ánh mắt nồng nhiệt của mọi người, Lương Cừ chậm rãi quay lại chỗ ngồi.

Trần Triệu An và các hương lão cười đến không ngậm miệng lại được, nhao nhao nói lời chúc mừng.

Lương Cừ khiêm tốn đáp lại vài câu, cùng mọi người xem Chúc Thần Vũ, rồi cầm theo Thanh Lang tới trước mặt Thủy thú màu đỏ thẫm đã chết kia.

Chia đồ lễ!

Khi trước một năm bốn mùa đều phải tổ chức hoạt động tế tự.

Tế tự vào mùa xuân gọi là Tiêu, vào mùa hè gọi là Hi, vào mùa thu gọi là Thường, vào mùa đông gọi là Yến.

Sau này, về cơ bản đơn giản hóa lại thành một năm tổ chức một lần hoặc một năm tổ chức hai lần, vào mùa hè và mùa đông.

Bởi vì một mùa thì nóng nhất còn một mùa thì lạnh nhất, một mùa có dương khí mạnh nhất còn một mùa có âm khí mạnh nhất.

Mùa đông còn ổn, đồ ăn có thể bảo quản được lâu hơn chút, mùa hè thì nóng hừng hực, thêm vào đó độ ẩm cao, heo dê bò để đó nửa ngày sẽ bốc mùi.

Thế là liền có thói quen sau khi tế tự xong sẽ lập tức chia thịt, thói quen kéo dài, lâu dần trở thành tập tục.

Chia đồ lễ là khâu mà các hương dân mong đợi nhất, khi tế tự kết thúc, không một ai rời đi.

Lương gia trước đó đã nói qua, người nào cũng được chia phần.

Bình thường cũng không được thường xuyên ăn thịt, chứ đừng nói tới thịt Tinh quái có tác dụng cường thân kiện thể, chờ đợi nhất thời nửa khắc có tính là gì, dù phải chờ một ngày cũng xứng đáng!

Lương Cừ nhìn đám đông toàn người là người, trong lòng tính toán xem nên phân chia thế nào.

Thủy thú màu đỏ thẫm ngoại trừ lân giáp, xương cốt, nội tạng ra thì phần thịt có thể ăn được cũng phải gần ba mươi tấn, tương đương với gần sáu vạn cân thịt nguyên chất.

Chia bình quân ra mỗi người cũng được năm cân thịt, đương nhiên, chắc chắn không thể chia như thế được.

Phải cho hội nhà giàu đến cổ vũ ít thể diện, bọn họ bỏ ra không ít tiền, phải có qua có lại, chia nhiều thịt hơn chút, thịt của Đại Tinh quái rất đáng tiền.

Người từ nơi khác đến sẽ được chia ít hơn người địa phương, nếu không làm như vậy, mọi người sẽ nghĩ Lương Cừ chẳng suy tính gì cho quyền lợi người nhà mình cả.

Nhưng ít thì ít chứ không thể không có.

Số lượng và chất lượng của tín đồ tế tự tất nhiên là một điểm mấu chốt đối với số điểm Độ chiếu cố nhận được, thậm chí trong đó còn bao gồm cả lòng thành kính của tín đồ.

Bốn chữ 'Thành kính vô ngần' kia hết sức rõ ràng, lần trước không có những chữ đó.

Thậm chí không chỉ nhân số, Lương Cừ hoài nghi thời gian cũng có liên quan, theo như truyền thuyết, ngày mùng 6 tháng 6 là ngày sông nước trở về nguồn cội, trăm sông đổ về biển.

Cho nên chắc chắn phải cho người nơi khác đến nữa, để họ có hi vọng, truyền tin tức ra ngoài, lần sau sẽ có nhiều người tới hơn.

Suy tư một hồi.

"Người địa phương mỗi người ba cân thịt, người già mỗi người ba cân sáu, người nơi khác đến giảm một nửa! Mọi người thấy thế nào?"

Trung bình mỗi người năm cân, chỗ khuyết còn lại và hai con Tinh quái khác, tự nhiên là chia cho đám nhà giàu và người của mình.

"Nghe lời Lương gia!"

"Tam sinh đều là do Lương gia mang đến, chia thế nào chúng ta cũng không có ý kiến!"

"Lương gia muốn chia thế nào thì chia, ta được ngửi mùi thôi là đã hài lòng lắm rồi!"

Mọi người nói chắc như đinh đóng cột, khẳng định ba thú đều là do một mình Lương Cừ cống hiến, phân chia thế nào mọi người đều không có ý kiến.

Được nhận ba cân thịt đã là phúc phận không tưởng tượng được rồi.

Bình Luận (0)
Comment