Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Vở Kịch (2)

Chương 393: Vở kịch (2) Chương 393: Vở kịch (2)

"Được rồi, vậy mọi người xếp thành hàng đi, tới đây lấy thịt!

Tùng Bảo, Lập Ba, Kiệt Xương, mấy người các ngươi hỗ trợ duy trì trật tự, để ý người nào đã nhận rồi không thể lại nhận tiếp.

Nếu ai dám đục nước béo cò, phần của người đó thu lại cho ta.

Chờ làm xong, chia cho ba người các người thêm ít thịt"

"Ha ha, đây là sở trưởng của ta rồi, Thủy ca yên tâm". Lâm Tùng Bảo xắn tay áo lên:

"Người nào ta đã gặp qua là sẽ không quên!"

Hơn một vạn người, Lương Cừ cũng không làm được như Lâm Tùng Bảo, gặp qua một lần là nhớ kĩ, chỉ có thể nói mỗi người đều có bản lĩnh riêng của mình.

Hắn rút Thanh Lang ra, mở phần bụng Thủy thú màu đỏ thẫm ra, nội tạng mang theo mùi hôi thối nồng đậm phun ra ngoài.

Mấy đồ tể trên trấn tiến lên giúp đỡ, dọn sạch đống nội tạng đi, bỏ vào thùng lớn mang sang một bên xử lý.

Cắt xuống cả tấm da thú treo ở một bên, Lương Cừ phụ trách cắt thịt, Lâm Tùng Bảo ở bên cạnh thì cân thịt.

Đối với người bình thường mà nói, thịt mỡ khẳng định tốt hơn thịt nạc, ba cân thịt mỡ không giống ba cân thịt nạc, tuy nhiên, công bằng tuyệt đối chắc chắn không làm được, đối với mọi người mà nói, được chia thịt ăn đã là không tệ rồi.

Phân chia xong cho mấy chục người, đến lượt Lưu Toàn Phúc, hắn xoa tay nói.

"Lương đại nhận, thịt này có thể đổi được không?"

Cũng chính vì hắn quen Lương Cừ, nếu là người bình thường cũng không dám đưa ra yêu cầu.

Lương Cừ buông chủy thủ trong tay xuống:

"Đổi ư? Muốn đổi cái gì?"

Lưu Toàn Phúc chỉ con cá lớn trông cực giống 'Lan Thọ' ở bên cạnh:

"Con kia nhìn giống như có phúc khí, không biết có được lây tí phúc khí hay không"

Lương Cừ không nói gì.

Cũng đúng, người bình thường làm sao hiểu được sự khác nhau giữa Tinh quái và Đại Tinh quái, chỉ thấy 'Lan Thọ' có phúc khí, liền cảm giác nó tốt hơn.

"Không cần phải đổi, cho Phúc thúc thêm một phần là được"

Lương Cừ đi đến chỗ Lan thọ, cắt một phần thịt trên người nó, gộp cùng cả chỗ thịt Thủy thú màu đỏ thẫm đưa cho Lưu Toàn Phúc.

"Cái này không tốt lắm đâu"

"Có gì mà tốt với không tốt, thịt Tinh quái ăn vào có thể cường thân kiện thể, cơ thể Phúc thúc mạnh mẽ hơn, còn có thể giúp ta chế tạo thêm mấy con thuyền"

Nghe lời này, Lưu Toàn Phúc cũng không khách khí nữa, cười haha mấy tiếng, xách theo hai miếng thịt, rời đi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Bận rộn mãi đến tận giờ Thân.

Lương Cừ cầm mấy khối xương sườn cuối cùng, đưa cho hạ nhân của đám nhà giàu, rồi quay người chắp tay với mọi người.

"Buổi hiến tế Hà Thần lần này, đa tạ chư vị đã giúp đỡ, mấy miếng thịt lớn này coi như một chút lòng thành"

Đường Tổ Đào dẫn đầu đám người liên tục khoát tay.

"Không có gì, không có gì"

"Sau này tất cả mọi người đều sống ở trấn Nghĩa Hưng cả, nên đoàn kết một lòng"

"Từ đầu đến cuối cũng chỉ mất có nửa ngày, bình thường cũng nhàn rỗi không có việc gì, coi như đi phiên chợ thôi"

Trần Triệu An cũng đứng ra cảm ơn, sau đó nhắc đến chuyện gánh hát.

"Chư vị đại nhân, giờ Dậu năm khắc hôm nay còn có Thủy đài hí, nếu ai có hứng thú, ta sẽ sai người sắp xếp vị trí tốt, cung nghênh chư vị quang lâm?"

Đám người cảm thấy cũng không phải chuyện gì lớn, cũng lâu rồi chưa nghe hí.

"Cũng được, rảnh rỗi không có việc gì, đến lúc ấy qua xem xem"

"Giữ cho ta một vị trí nhé"

"Ta thì thôi, tối nay ta có việc rồi"

"Lâm Quán chủ đây là vội về sinh nhi tử với tiểu thiếp à?"

"Ha ha ha"

Đám người cười đùa, trong lúc nói chuyện lần lượt rời đi.

Lương Cừ vốn cũng không có hứng thú gì với việc nghe kịch, nhưng lại bị Trần Triệu An giữ lại.

"Vở kịch tối nay, nhất định Lương đại nhân sẽ cảm thấy hứng thú"

Lương Cừ không biết Trần Triệu An nói lời này là có ý gì, hắn ngẫm nghĩ xong liền đổi ý, xem thì xem, cũng không có vấn đề gì.

"Được thôi"

"Cung nghênh Lương đại nhân đại giá"

"Trần lý lão cứ nói đùa, Lương Cừ chỉ là vãn bối thôi..."

Tối đến, ăn xong bữa tối, Lương Cừ đi về phía trước men theo con đường lát đá xanh.

Gió đêm hơi lớn, trong không khí có mùi cây rong thơm ngát, xen lẫn trong hơi nước ập vào mặt.

Còn chưa đến bến thuyền, hắn đã nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng nơi sân khấu kịch, sáng như ban ngày.

Gánh hát kia còn là đốt dầu Kim Minh!

Lại nhìn về phía trước, lít nha lít nhít thuyền có mái che, sớm đã vây đầy sân khấu kịch, người bình thường muốn đặt chân vào cũng khó.

Cảnh tượng này không khỏi khiến Lương Cừ nghĩ đến một bài văn khi trước từng học.

Cũng may, vị trí tốt nhất ở phía trước đã được giữ lại, Trần Triệu An vẫy tay gọi Lương Cừ, để hắn ngồi ở chính giữa.

Màn kịch bắt đầu, tiếng trống tiếng chiêng vang lên, các nhân vật với lớp hóa trang đậm lần lượt lên sân khấu.

Lương Cừ xem mà không hiểu lắm, thậm chí trong miệng bọn họ hô cái gì hắn cũng nghe không rõ, là tông giọng đặc biệt của hí khúc, chỉ cảm thấy mấy nữ hài tử hóa trang không tệ.

Phân đoạn đầu tiên là cảnh nam hoan nữ ái, rất vô vị.

Nam nhân kia chẳng biết tại sao lại hóa trang thành một người rất béo, trông rất vô lí.

Chờ đến phân đoạn thứ hai, tình huống trở nên khác hẳn.

Liên tục vài nhân vật lên sân khấu đều khiến Lương Cừ cảm thấy rất quen mắt, tựa như đã gặp ở đâu đó, một câu cuối cùng khiến hắn đột nhiên chấn động tinh thần.

"Thứ ta muốn rất đơn giản, chỉ là...

"Đầu của chư vị thôi!"

Lương Cừ trừng lớn mắt.

Khá lắm.

Trần Triệu An lại đem chuyện hắn đánh hạ Kình bang soạn thành một vở kịch!

Bình Luận (0)
Comment