Quang ảnh giao thoa trên Thủy đài, âm thanh vang lên.
Động tĩnh lớn đến mức khiến cho sông nước dậy sóng, mấy cặp mắt nổi lên trên mặt nước, nhìn không dời mắt.
Lương Cừ tì lên tay nắm ngồi thẳng người dậy, trái nhìn phải ngó.
Các hương dân chen nhau ngồi ở đầu thuyền, vừa ăn đỗ vừa xem kịch, toàn bộ lực chú ý đều dồn lên trên sân khấu, không ai quan tâm đến hắn.
Cũng đúng thôi, Lương Cừ tốt xấu gì cũng học ở thư viện gần một năm, thứ mà hắn nghe không hiểu, bách tính phổ thông có thể nghe hiểu được sao?
Bọn họ cũng xem không hiểu.
Nhất là đây lại là vở kịch mới.
Đạo lý này cũng tương tự như việc rất nhiều người nghe thần tượng của mình tuyên bố ra ca khúc mới vậy, không xem ca từ, phần lớn mọi người đều sẽ nghe không hiểu nội dung ca từ qua một hai lần đầu nghe, chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc trong đó.
Nhiều người như vậy, chủ yếu là đến xem náo nhiệt, xem điều mới lạ, căn bản không biết nguyên mẫu mà trên sân khấu đang biểu diễn đang ngồi ngay phía dưới.
Hơn nữa, Trần Triệu An dường như muốn mang lại cho hắn 'niềm vui sướng bất ngờ' nên đặc biệt dặn chủ gánh hát bỏ đoạn mở màn giới thiệu bối cảnh và tình tiết câu truyện đi, nâng độ mê hoặc lên một bậc.
Ngược lại, đám người Đường quán chủ ngồi ở hai bên trái phải thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Lương Cừ, bọn họ nhìn ra chút manh mối, khóe miệng tựa như cười mà không phải cười.
Vẫn ổn, bảo vệ được chút mặt mũi.
Lương Cừ dùng tay che mặt, lại tựa lưng vào ghế.
Quá lúng túng.
Không hiểu sao những lời hắn nói lúc ấy lại có thể khôi phục lại nguyên trạng như vậy?
Sử quan vô hình từ đâu tới sao?
"Trần lý lão..."
Trần Triệu An nghiêng người qua.
Lương Cừ lại ngồi thẳng dậy, sắp xếp lại từ ngữ một phen.
"Sao vở kịch này, đến cả lúc ấy ta nói những gì cũng diễn ra được vậy, Trần lý lão nghe ở đâu đấy"
Lương Cừ cũng không phải chưa từng nói với người khác chuyện về Kình bang, nhưng chưa từng kể chi tiết như vậy, càng không có khả năng kể lại hết những lời mình nói khi ấy.
Nguồn tin của Trần Triệu An từ đâu ra vậy?
"Cái này không liên quan tới ta, vở kịch này không phải do ta đạo diễn"
Cánh tay Trần Triệu An đặt lên trên quải trượng, liên tục xua tay.
"Không phải ngài?"
"Không phải, chủ nhân gánh hát này tên là Tiền Đình Trực, ban đầu là người huyện Phong Phụ, chỉ huy một gánh hát nhỏ, rất có thanh danh ở huyện Phong Phụ, nhưng tám năm trước, Đỗ Huyện lệnh Đỗ Bao Thiên tới huyện Phong Phụ, Lương đại nhân hẳn là quen thuộc cái tên này"
Lương Cừ gật đầu.
Là Đỗ Văn Trường.
Tên ma ranh này, ngoại hiệu gọi là Đỗ Bao Thiên, chẳng sai tí nào.
"Đỗ Bao Thiên kia béo ụt ịt ra, nhưng lại cứ thích tỏ ra phong nhã, rất thích nghe kịch, viết kịch, nếu chỉ là những thứ này thì cũng không nói làm gì, quan trọng nhất là Đỗ Bao Thiên còn thích diễn kịch"
"Diễn kịch?"
Thấy Lương Cừ không hiểu, Trần Triệu An hạ giọng giải thích:
"Gánh hát của lão Tiền này là gánh hát nhỏ, đào kép đều là nữ tử, tất nhiên là bị Đỗ Bao Thiên ngấp nghé"
Lương Cừ lại quét mắt nhìn những nữ hài tử trên sân khấu, không khỏi gật đầu.
Hắn biết gánh hát nhỏ, bởi vì sư nương rất thích nghe, vì thế hắn từng nghiên cứu qua.
Đây là loại gánh hát thường thấy nhất ở vùng Giang Hoài.
Nghe nói ban đầu, đào kép trong gánh hát nhỏ đều là nam, về sau có người được vở kịch 'Mao nhi ban' ở Đế đô tạo cảm hứng, muốn bồi dưỡng một nhóm diễn viên nữ trong gánh hát.
Khi đó, 'nam ban' cùng tồn tại với 'nữ ban', cạnh tranh với nhau, nhưng vì diễn viên trong 'nữ ban' có tướng mạo tuấn mỹ, u nhã, rất được mọi người yêu thích.
Dần dà, tình trạng diễn xuất của 'nam ban' càng ngày càng kém, từng bước suy sụp, dần bị đào thảo, bị 'nữ ban' thay thế, nhất thống thiên hạ.
Từ đó về sau, trong gánh hát nhỏ đều là diễn viên nữ, trở thành một loại đặc trưng.
Cho nên hiện tại, người đang đóng vai Lương Cừ cũng như huynh đệ Lưu Tiết trên sân khấu đều là nữ tử.
Da thịt như nhuyễn ngọc, lông mày dùng bút mực điểm nét, khiến đường nét càng thêm sắc sảo, vòng eo thon nhỏ, dáng người thẳng tắp.
Mỗi một cử động, khí khái hào hùng toả ra, tựa như đóa cúc hoàng kim nở rộ, được mọi người lớn tiếng khen hay.
Muốn trở thành đào kép đầu tiên phải là một người con gái xinh đẹp với dáng vẻ đoan chính, đóng vai nam trang càng lộ ra vẻ khí khái hào hùng, đừng nói là Đỗ Văn Trường, bất kể là nam nhân bình thường nào cũng đều sẽ thích, không có gì lạ.
"Sau đó thì sao?"