"Một hai lần cũng coi như thôi, nhưng cái tên Đỗ Bao Thiên kia như con quỷ háo sắc chết đói lâu ngày, một hai người đâu có đủ? Cứ như vậy thì thành viên gánh hát đều bị móc sạch mất.
Chủ gánh hát cũng không đành lòng, khổ cực bồi dưỡng ra nhân tài giờ lại thành đồ chơi cho quý nhân, vậy nên liền dẫn gánh hát rời đi, kiếm sống ở các huyện xung quanh.
Mãi cho đến mấy tháng trước, nghe nói ngài diệt Kình bang, Đỗ Bao Thiên bị giam giữ chờ điều tra, hắn đi khắp nơi sưu tầm chuyện của ngài, tự mình vào ngục hỏi những phần tử kia của Kình bang, khổ cực lắm mới soạn ra được vở kịch này.
Lúc ta đi mời hắn, chủ gánh hát nghe nói trấn Nghĩa Hưng là cố hương của ngài, tiền cũng không lấy, tự mình bỏ ra hai mươi lượng bạc giúp chúng ta dựng Thủy đài, nói là sẽ biểu diễn ba ngày không thu tiền"
Ba ngày?
Lương Cừ nghe mà ngây cả người.
Hắn không ngờ việc mình đánh hạ Kình bang còn dẫn đến sự kiện phát sinh phía sau như vậy.
Như vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người xem vở kịch này, đồng thời trong tương lai số lượng sẽ càng ngày càng nhiều sao?
Quang ảnh lộng lẫy di chuyển trước người hắn, trên sân khấu đao quang kiếm ảnh lóe lên, theo sau đó là có người té ngã lộn nhào, nương theo nhân vật phản diện giãy giụa bất lực, triệt để ngã xuống sân khấu, phun ra một ngụm máu đỏ thắm, phân cảnh thứ hai kết thúc.
"Hay!"
"Đặc sắc!"
"Đẹp mắt!"
Tiếng huýt sáo to rõ ràng vang vọng khắp trên mặt sông, âm thanh mấy trăm người nhất loạt hô vang đinh tai nhức óc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài vòng tròn người xem, bọt nước cuồn cuộn.
Đầu Tròn cao hứng vỗ bụng, ra hiệu cho Cá heo con bên cạnh đi xem biểu diễn trên sân khấu.
Không Thể Động nâng móng vuốt lên gãi vảy, đạp một phát vào Nheo Béo đang hưng phấn lăn lộn ở bên cạnh, lăn cả lên trên người nó, đồng thời lại tự đẩy cả nó ra ngoài.
Thận trùng đang nằm úp trên đầu Không Thể Động bị mất thăng bằng rơi xuống nước, được Nắm Đấm dùng càng bắt được.
Động tĩnh của bọt nước bắn lên khiến cho ngư dân ở phía sau chú ý tới, thấy mấy con cự thú đầy khủng bố, chân hắn run rẩy ngã xuống sông.
Vội vàng kêu to vài tiếng, đồng bạn xung quanh quay đầu nhìn lại.
Mặt sông tĩnh mịch, bọt nước trùng điệp, làm gì có quái vật Cá nheo nào?
"Có kịch hay ngươi không xem, uống rượu uống đến say rồi à"
"Không phải, ta nhìn thấy thật mà!"
"Ài, được rồi, được rồi, ngươi nhìn thấy, hôm nay Hà Thần hiển linh, ở đây còn có mười mấy vị Võ Sư liền, ngươi sợ cái gì?"
"Cũng đúng..."
Dưới Thủy đài, Lương Cừ gãi thái dương, mười ngón chân bên trong giày co lại rồi lại buông ra.
Niềm vui buồn của mọi người không giống nhau, hắn chỉ cảm thấy ầm ĩ.
"Trần lý lão, không có phần mở màn giới thiệu là chủ ý của Chủ gánh hát họ Tiền sao?"
"Đúng vậy, là chủ ý của hắn, nói bảo để đến lúc cuối cùng mới giới thiệu"
Lương Cừ xoa mũi, huyệt Thái Dương hơi nhảy lên.
"Phần mở màn giới thiệu coi như bỏ đi"
"Vì sao... Được, ta đi nói với hắn"...
Nửa đêm, mưa phùn mờ mịt.
Buổi diễn kết thúc.
Nhóm ngư dân vẫn chưa thỏa mãn, khua mái chèo đội mưa rời đi.
Không trình diễn phần mở màn giới thiệu, Lương Cừ thành công khống chế quy mô phát tán sự gượng gạo của mình, cũng gặp được Tiền Đình Trực, Chủ gánh hát họ Tiền theo như lời của Trần Triệu An.
Tiền Đình Trực là một ông già gần sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, cao chỉ có một mét sáu, lão dẫn theo các cô gái mười mấy hai mươi tuổi ra nghênh tiếp, vô cùng nhiệt tình.
"Đỗ Bao Thiên kia quả nhiên là không bằng heo chó! Đúng là đồ súc sinh! Sinh con trai nhất định không có lỗ đít!"
"Lương đại nhân anh hùng tài cao, diệt trừ mối hại lớn cho huyện Phong Phụ! Sau này, Lương đại nhân dẫn người tới xem kịch, đều để cho ngài vị trí hạng nhất! Tuyệt đối không thu phí!"
"Ngài khách sáo quá, chỉ là ta có một thỉnh cầu, ba ngày tới chi bằng thay đổi vở kịch khác? 'Ngọc Đường Xuân', 'Tường đầu mã thượng', 'Long Nữ truyện' cũng không tệ"
"Nhưng, sao lại phải vậy? Vở diễn hôm nay Lương đại nhân không hài lòng sao?"
Lương Cừ thấy ánh mắt thất vọng của mấy nữ hài tử, lời đến miệng lại nuốt trở vào.
"Cũng không phải không hài lòng, chỉ là các hương dân khó khăn lắm mới được xem kịch, cố gắng diễn nhiều vở khác nhau..."
"Vậy, cũng được, nếu là Lương đại nhân mở miệng, chúng ta tất nhiên phải đáp ứng"
Hàn huyên khách sáo một hồi, Lương Cừ chưa về nhà luôn.
Hắn một thân một mình ngồi trên con thuyền của mình, hóng gió sông hồi lâu.
Đám Nheo Béo bên cạnh thò đầu ra khỏi mặt nước, không dám quấy nhiễu.
Chung quy lại vẫn làm được một việc tốt.
Xấu hổ thì xấu hổ thôi.
Khẽ thở ra một hơi, Lương Cừ thu lại tâm tư, ngẫm nghĩ một hồi, hắn mới nhớ ra mình ra ngoài là muốn làm gì.