Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 416 - Chương 416: Mắt Vàng Răng Tuyết (2)

Chương 416: Mắt vàng răng tuyết (2) Chương 416: Mắt vàng răng tuyết (2)

"Một ngàn năm trăm lượng! Một ngàn bảy trăm lượng! Hai ngàn lượng! Có ai ra giá cao hơn không?'

Thanh âm của Chu Bỉnh Xán tràn ngập sự mê hoặc, không ngừng lắc lư đầu Kim tinh thú.

"Hai ngàn ba trăm lượng!"

Xu hướng giá càng ngày càng cao, Lương Cừ nghe mà tim cũng nhỏ máu.

Đôi mắt yếu ớt vô cùng, tu hành đồng thuật lại càng gian nan hơn.

Người cần đến không quá nhiều, có nghĩa là người tham gia đấu giá ít, nhưng nhược điểm chính là nếu thật sự có người có nhu cầu, tất sẽ không dễ buông tha!

"Ba ngàn năm trăm lượng!"

"Ba ngàn sáu trăm lượng!"

Lương Cừ nghiến răng, tăng thêm một trăm lượng.

Đôi mắt vàng của Kim tinh thú là vật phẩm đấu giá thứ tám, theo xu thế, mức giá này về cơ bản đã đến cực hạn, cao hơn nữa thì sẽ lỗ mất.

Quả nhiên, giá lên đến ba ngàn sáu trăm lượng, những người tham gia đấu giá khác đều do dự, không ra giá thêm nữa.

Bảo vật dù tốt nhưng chờ thêm lúc nữa, nói không chừng còn có thứ tốt hơn.

Chu Bỉnh Xán gọi liền ba lần, quyết định dứt khoát.

"Chúc mừng đại nhân số 78 đã có được vật phẩm thứ 8, đôi mắt của Kim tinh thú!"

Lương Cừ thở phào một hơi.

Đôi mắt Hướng Trường Tùng lộ vẻ kinh ngạc:

"Nhìn không ra đấy, sư đệ lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

"Có hay không còn chưa chắc."

Lương Cừ lấy nước mắt giao nhân ra, lắc lư trước mặt mấy vị sư huynh, dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người, bước nhanh đến cửa.

"Đại nhân."

Người hầu nam hơi khom người.

"Ta muốn thế chấp."

"Đại nhân muốn thế chấp bảo bối loại hình nào?"

Giám định sư đồ sứ không thể giám định châu báu.

Đại sư đan dược cũng không thể giám định đồ sứ.

Vì thế người hầu mới hỏi vậy.

"Châu báu."

"Xin chờ một lát."

Người hầu nam vội vàng rời đi.

Đại đa phần thời gian, người hầu đứng ngoài cửa đều chỉ có tác dụng làm chân chạy vặt, trao đổi tin tức, truyền gọi, thứ cần chính là nhanh nhẹn, sức khoẻ tốt, nào có thể bố trí người hầu nữ được.

Cũng không phải là lầu xanh.

Chúng sư huynh chưa từng thấy nước mắt giao nhân, đòi Lương Cừ truyền tay từng người một.

Từ Tử Soái xoay châu báu:

"Nước mắt giao nhân hoá ra nhỏ như vậy à?"

Hướng Trường Tùng thò đầu qua:

"Ta chỉ nghe nói thôi chứ chưa từng thấy, nhỏ như vậy, có thể đáng giá bao tiền?"

"Mấy ngàn lượng? Chắc cũng phải được hai ngàn chứ nhỉ, ta thường thấy trong cổ tịch bảo rằng nước mắt giao nhân giá trị cả ngàn vàng, hiển nhiên là cũng có phần nói quá nhưng chắc cũng có hai phần thật."

"Đắt thế à? Sư đệ lấy từ đâu ra vậy, dẫn theo sư huynh phát tài với? Đến lúc ấy để ta đấm bóp chân cho, đệ chỉ chỗ, ta sẽ tự mình xuống nước mò! Chúng ta chia đôi."

Từ Tử Soái đi lên trước bóp vai cho Lương Cừ.

"Sư huynh cứ nói đùa, ta chỉ tìm thấy một viên nước mắt giao nhân này ở dưới nước thôi, còn là con cá heo kia của ta tìm thấy đấy, không có nhiều hơn đâu."

"Thế thì đúng là tiếc thật đấy."

Trong thời gian nửa chén trà, người hầu đã dẫn một quản sự và hai giám định sư đến.

Lương Cừ lấy nước mắt giao nhân đang truyền tay nhau từ chỗ các sư huynh lại, đưa cho hai vị giám định sư chuyên về châu báu.

Một vị trong đó đeo tấm kính thuỷ tinh bóng loáng, cẩn thận quan sát dưới dưới ánh nến vàng.

Quản sự là một người biết nhìn hàng, thấy hình dạng đã đoán ra được mấy phần, liên tưởng đến thân phận người ở trong gian phòng, hơn nửa phần là không giả được.

Hắn thi lễ:

"Thứ đại nhân muốn thế chấp chẳng lẽ là nước mắt giao nhân ư?"

"Đúng vậy."

"Nước mắt giao nhân!"

Một vị giám định sư khác còn chưa cầm trên tay kinh ngạc, lại nhìn về phía đồng nghiệp của mình, chỉ thấy hắn gật đầu với mình, rõ ràng là hàng thật!

Hắn vội vàng nhận lấy nước mắt giao nhân, cầm kính lúp trong tay cẩn thận quan sát, một lúc sau, cũng đưa ra kết luận giống với vị giám định sư kia.

Là hàng thật!

Quản sự có đôi phần cảm khái:

"Gần ba trăm năm, nước mắt giao nhân lưu thông trên thị trường không nhiều, hơn phân nửa đều tới từ biển cả."

"Vậy giúp ta tính giá xem."

"Không thành vấn đề."

Quản sự nhìn về phía hai giám định sư, chờ đợi một đáp án.

Giám định sư sau khi trao đổi một hồi, đồng thời gật đầu, một vị trong đó đứng ra lên tiếng.

"Viên nước mắt giao nhân này kích thước trung bình, hình thái bình thường, thắng ở chỗ trong suốt, làm tròn số thành ba ngàn lượng, ngài thấy thế nào?"

Mấy vị sư huynh đứng bên cạnh nghe cùng có hơi xôn xao.

Một hạt châu trong suốt không to bằng móng tay mà có giá trị tận ba ngàn lượng?

Hà Bạc Sở có thiếu người không?

Giờ nhậm chức lĩnh cá heo còn kịp không?

"Được, vậy thì ba ngàn lượng."

Dương Đông Hùng ngồi ngay sau hắn, Lương Cừ cảm thấy đối phương cũng không dám lừa mình.

Hơn nữa cung cấp loại hình kinh doanh này, mục đích chính là tiện cho người tham gia đấu giá đổi tiền mặt, người tham gia đều là những người như thế nào? Đương nhiên là phải lấy chữ tín làm đầu.

Thanh toán tiền xong, Lương Cừ cầm ba tờ ngân phiếu ngàn lượng mới toanh, cộng cả số tiền trên người nữa, vẫn còn dư 350 lượng!

Bình Luận (0)
Comment