Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 417 - Chương 417: Kim Tinh! (1)

Chương 417: Kim tinh! (1) Chương 417: Kim tinh! (1)

Bán đi vật phẩm duy nhất đáng tiền trên người, vật phẩm đấu giá tiếp theo đây triệt để không còn liên quan gì đến Lương Cừ nữa.

Hắn ngồi trong phòng cùng nghe cho vui với mọi người, tăng thêm kiến thức.

"Thần Cương Lộ Thuỷ, cảnh giới Lang Yên trở xuống, chi đứt đoạn có thể mọc lại, đả thông kinh mạch, giá khởi điểm một ngàn lượng!"

"Địa Tàng Thuỷ, loại cây trân quý trồng xuống đất ngàn năm không chết, thắp sáng sinh cơ, nửa là than nửa là cây, nửa sống nửa chết, cây trước mắt này là giống cây Kim Ty Nam Mộc, giá khởi điểm một ngàn hai trăm lượng!"

Nửa sống nửa chết, nửa là than nửa là cây.

Hiển nhiên giống Lưỡng Sinh Hoa, là chí bảo tương tự nhau lại trái ngược nhau, dùng làm tài nguyên tu luyện Long hổ kim thân vô cùng tốt.

Chỉ tiếc rằng Lương Cừ chẳng có tư cách ra giá, toàn thân trên dưới còn mỗi hơn ba trăm lượng, chỉ có thể nghe người khác dùng số tiền cực lớn bốn ngàm sáu trăm lượng thu về túi.

"Tử Trúc Gân, trăm năm có một, là dây cung cực quý, giá khởi điểm tám trăm lượng!"

"Lôi Tự Ấn Pháp, Võ học trung thừa, giá khởi điểm năm trăm lượng!"

"Cốt Hoá Phủ, linh binh."

"Băng Bộ, Đạp Bộ Lưu Sương."

Thiên tài địa bảo, công pháp võ học, linh binh bảo giáp, ở hội đấu giá thứ gì cần có đều có cả.

Chờ đến khi vật đấu giá lên đến con số sáu mươi, giá trị giao dịch đã lên tới tận trên vạn lượng bạc trắng.

Trong gian phòng, Dương Đông Hùng chi một vạn tám ngàn lượng mua về một kiện thiên tài địa bảo.

Lương Cừ cũng không cảm thấy kỳ quái.

Chỉ mỗi Võ quán thôi, khi còn là trấn Bình Dương, một năm đã kiếm được cả mấy ngàn lượng, nay phải hơn vạn.

Càng chưa bàn đến Dương Đông Hùng còn có thu nhập từ những khoản khác, tỉ như năm ngoái Huyện lệnh Huyện Triều Giang mời sư phụ tới toạ trấn, chi phí nhất định không ít.

Khi giá khởi điểm càng ngày càng cao, vòng cạnh tranh dần từ tầng một tầng hai rút gọn thành phía trước nhất của hai tầng, từ sau kiện vật phẩm thứ một trăm, lại càng ít có người ra giá hơn.

Một canh giờ qua đi, hơn một trăm kiện vật phẩm lần lượt được bán ra, điều khiến Lương Cừ kinh ngạc là nay huyện Bình Dương lại có nhiều người phú quý như vậy.

Chu Bỉnh Xán trên sân khấu chẳng chút mệt mỏi, khuôn mặt vẫn hồng hào, thậm chí còn có hơi hưng phấn.

Người hầu đẩy xe nhỏ lên sân khấu, trên đó phủ vải đen.

"Vật đấu giá cuối cùng ngày hôm nay."

Ngón tay Chu Bỉnh Xán miết lấy tấm vải đen, đột nhiên mở tung ra, tấm vải bay về phía dưới sân khấu.

"Vạn Tuế Tiên Đằng, kéo dài tuổi thọ của người bình thường thêm tám năm! Nếu là Tông sư Trăn Tượng thì kéo dài trên ba năm, giá khởi điểm, năm vạn lượng bạc trắng!"

Cuối cùng cũng đến lượt vật phẩm đấu giá cuối cùng.

Chí bảo kéo dài tuổi thọ tên là Vạn Tuế Tiên Đằng, tận tám năm liền!

Là vật phẩm đấu giá cuối cùng của phiên đấu giá đầu tiên ở huyện Bình Dương, cũng là phủ Bình Dương trong tương lai, giá khởi điểm thôi đã lên tới năm vạn lượng, vậy mà lại không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của đám đông, cả hội trường bùng lên một cuộc đấu giá sôi nổi.

"Mười vạn lượng!"

"Mười vạn! Đại nhân số tám ra giá mười vạn!"

Lương Cừ nghe ra là giọng nói của Từ Nhạc Long, trong đó còn có chút bất cần, không nghe ra tí trịnh trọng nào, thậm chí còn không nghiêm túc bằng lúc hắn cầm theo cần câu đi câu cá trên sông.

"Mười lăm vạn!"

"Mười lăm vạn! Đại nhân số mười lăm ra giá mười lăm vạn!"

"Mười sáu vạn."

"Mười tám vạn."

"Hai mươi vạn!"

Từ mười sáu vạn lên hai mươi vạn, mỗi một lần đều tăng thêm hai vạn bạc trắng, nhẹ nhàng như thể Trương đại nương nhà Lương Cừ mỗi ngày đi chợ mặc cả bớt mấy đồng ít ỏi.

"Hai mươi lăm vạn."

Lương Cừ cảm thấy thanh âm ra giá hai mươi lăm vạn kia rất quen tai, ngẫm nghĩ cho kĩ, hoá ra là Huyện lệnh huyện Bình Dương.

Khi trước từng gặp mặt qua ở Thư viện, ánh mắt khinh thường khi thấy hắn viết văn vẫn còn in rõ trong ký ức.

Người tham gia đấu giá vô cùng nhiệt tình, giá của Vạn Tuế Tiên Đằng chẳng mấy chốc đã lên đến con số ba mươi vạn!

Đến nước này rồi, có là Dương Đông Hùng cũng không có tư cách tham gia, người có thể tiếp tục ra giá, đếm cả hội trường không quá hai bàn tay.

Lương Cừ tính toán, ngoài mặt đại khái là người đứng đầu của Tam Pháp Ti, hai vị của Tập Yêu Ti, hai vị của Hà Bạc Sở, cộng thêm cả Giản Trung Nghĩa, tổng cộng là sáu người.

Đương nhiên, có lẽ vẫn còn đại lão ẩn trong đám đông, chỉ là không hứng thú với chí bảo kéo dài tuổi thọ.

Là vật phẩm đấu giá cuối cùng của hội đấu giá lần này, vậy mà đã kéo dài tới thời gian nửa chén trà, gấp đôi những vật phẩm còn lại, giá trị vẫn còn đang tăng lên.

Ba mươi lăm vạn, ba mươi tám vạn, bốn mươi vạn.

"Bốn mươi lăm vạn!"

"Bốn mươi tám vạn!"

Bốn mươi tám vạn!

Mọi người đều bị con số cực lớn này làm cho không hít thở nổi.

Cho dù có không phải tự mình chi tiền, nghe thấy sự giàu có khủng bố đến vậy, trái tim vẫn sẽ lỡ một nhịp, tay chân lạnh cóng.

"Bốn mươi tám vạn lần thứ nhất!"

"Bốn mươi tám vạn lần thứ hai!"

"Bốn mươi tám vạn lần thứ ba!"

"Thành giao!"

Chu Bỉnh Xán gõ búa, tựa như đóng đinh vào ván gỗ.

"Chúc mừng đại nhân số ba đã có được Tiên Đằng!"

Bình Luận (0)
Comment