Giá thành cuối cùng dừng lại ở con số bốn mươi tám vạn lượng bạc trắng, người có được là Huyện lệnh huyện Bình Dương, Giản Trung Nghĩa!
So với giá thành giao cao thứ hai cao hơn tận hai mươi vạn, tương đương với gấp đôi!
Mọi người đều nghẹn lời.
Trong hội trường có mười mấy băng đài cỡ lớn đang toả khí lạnh, vẫn có người không kìm được mà phải kéo cổ áo ra cho thoáng khí, tựa như bị dòng tiền hút vào đến không thở nổi.
"Bốn mươi tám vạn, ta phải kiếm đến tận lúc nào đây?"
Từ Tử Soái lẩm bẩm, đếm ngón tay xem sống thêm một ngày thì phải tốn thêm bao nhiêu tiền.
"Bốn mươi tám vạn, người bình thường thêm được tám năm tuổi thọ, vậy chính là một năm sáu vạn hai ngàn lượng bạc trắng, một năm có hơn 360 ngày, tính ra một ngày một trăm sáu mươi sáu lượng sáu đồng...
Nếu là Tông sư sử dụng, vậy chính là một ngày bốn trăm ba mươi tám lượng năm đồng."
Lương Cừ nhìn Từ Tử Soái đầy kinh ngạc, không ngờ Tứ sư huynh của mình lại giỏi toán thế, đi làm Chưởng quỹ nhất định kiếm được không ít tiền.
Tuy nhiên hắn cũng bị con số khoa trương này làm cho chấn động.
Nông phu bình thường khổ cực trồng trọt cả năm trời cũng chỉ kiếm được có mấy lượng bạc vụn, chỉ sống thêm một ngày mà chi phí đã bằng người bình thường kiếm trong ba bốn mươi năm.
Một người có thể sống được bao lâu, năm sáu mươi tuổi mà thôi.
Nói cách khác, chi phí kéo dài tuổi thọ thêm một ngày tương đương với người ta kiếm cả một đời.
Quả đúng là một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua tấc thời gian.
Trên thế gian này bảo vật gì là đắt nhất?
Chỉ có chí bảo kéo dài tuổi thọ mà thôi.
Đến cảnh giới Tông sư, lĩnh ngộ được thần thông, chỉ dựa vào thiên tài địa bảo thì khó mà đột phá được cảnh giới.
Nếu muốn sống thêm mấy năm, chỉ có thể dựa vào vật bên ngoài.
Có thực lực, tiền và quyền lần lượt đến, dám chi tiền, đương nhiên sẽ kéo giá của vật kéo dài tuổi thọ lên đến mức khiến người ta trợn mắt líu lưỡi, bảo vật tầm thường còn lâu mới theo kịp.
Chỉ là Lương Cừ cảm thấy có hơi kỳ quái.
"Nếu không nhớ lầm, Giản Huyện lệnh hẳn là đang ở độ tuổi cường tráng, vì sao lại si mê chí bảo kéo dài tuổi thọ như vậy?"
Hắn từng tận mắt chạm mặt Giản Trung Nghĩa một lần, đừng nói ba bốn mươi tuổi, bảo hắn hai mươi tuổi cũng có người tin.
"Có lẽ là tặng cho trưởng bối trong tộc."
Từ Tử Soái suy tư:
"Ta nhớ Giản gia có ba vị Tông sư Trăn Tượng, có một vị tuổi tác rất lớn, đã ba trăm hai mươi tuổi, sống từ triều trước tới triều này, gần như đã đạt đến giới hạn của Trăn Tượng, vị kia hình như là trưởng bối trực hệ của Giản Trung Nghĩa?"
"Chẳng trách."
Tông sư Trăn Tượng tuổi thọ không quá ba trăm, sống tận ba trăm hai mươi tuổi chỉ sợ là không biết đã dùng bao nhiêu chí bảo kéo dài tuổi thọ, nghĩ thôi cũng thấy là một con số thiên văn.
Quá đáng sợ.
Nội tình trong thế gia, đúng là khủng bố!
"Người có thiên phú nhất trong số chúng ta có lẽ là tiểu sư đệ, nói không chừng ngày sau cũng có thể lập nên Lương gia! Ngàn năm không sụp! Đến lúc ấy đừng có quên các sư huynh, sư tỷ nhé."
Lương Cừ cười nói:
"Ta nếu có thể lập nên thế gia, nhất định sẽ liên hôn với các sư huynh, trở thành người một nhà."
"Thế thì ta phải đính hôn từ bé cho con ta với nhà sư đệ rồi."
"Tính cả ta nữa."
Hướng Trường Tùng xen ngang.
Thành lập thế gia nào có dễ dàng như vậy, Tông sư Trăn Tượng thôi còn chưa vững, trừ phi có nhiều người, hoặc là xuất hiện một vị Võ thánh.
Võ thánh khó đến chừng nào.
"Cũng không phải là không thể..."
Trên người mang Trạch đỉnh, Trạch Nhung dung hợp mới được ba phần, đã đủ để đối phó với Đại tinh quái bình thường, nếu là viên mãn, há chẳng phải là Yêu thú Thú Hổ cũng có thể thử xem sao?
Lên trên nữa là Thuỷ vương hầu, thậm chí đến cuối cùng còn là Vô Chi Kỳ...
Võ Thánh Yêu Long không phải là đích đến của Lương Cừ.
Cảnh giới Hoá Hồng, Vũ Hoá Đăng Tiên, khí như cầu vồng vạn dặm, tuổi thọ vô biên...
Lục Cương vỗ vai Lương Cừ:
"Đi thôi, sư đệ không phải đấu giá được một cặp mắt vàng sao, nên đi lấy thôi."
"Được."
Lương Cừ đi theo sau lưng sư phụ và mấy vị sư huynh, Chu Bỉnh Xán sau khi chủ trì việc đấu giá xong đã sắp xếp cho mọi người dùng bữa miễn phí, đồng thời cũng để người ta đi giao dịch vật đấu giá.
Lương Cừ cầm biển số của mình, tìm thấy Kim Tinh Thú có kí hiệu là tám.
Lúc đến gần, sức hấp dẫn của cặp mắt vàng kia đối với hắn, dùng từ gấp bội cũng không đủ để hình dung, chỉ hận không thể moi xuống ngay tại chỗ nuốt sống.
Người hầu đi cùng dùng dụng cụ đặc thù, cẩn thận lấy ra cặp mắt sáng ngời từ chiếc đầu khổng lồ của Kim tinh thú, ngâm chúng vào trong bình thuỷ tinh trong suốt, đặt lên khay, bưng bằng hai tay rồi đưa cho Lương Cừ.
Lương Cừ cầm bình thuỷ tinh lên, lại nhìn thi thể Kim tinh thú bị người ta đẩy đi, trong lòng không hiểu sao trào dâng cảm xúc khó hiểu.
Haiz.
Tốn tận ba ngàn sáu trăm lượng mà chỉ được có đôi mắt, đến một miếng thịt cũng không được ăn.
May mà thứ có giá trị nhất của Kim tinh thú chính là đôi mắt.
Sự tồn tại của đôi mắt khiến nó có giá trị hơn nhiều những Đại tinh quái tầm thường khác, những bộ phận khác chỉ là thêm vào.
Không tính là quá lỗ.
"Không biết có được hoả nhãn kim tinh không nhỉ..."
Cảm xúc Lương Cừ dâng trào.