Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 419 - Chương 419: Lôi Tự Ấn Pháp

Chương 419: Lôi Tự Ấn Pháp Chương 419: Lôi Tự Ấn Pháp

Tòa nhà Thiên Bạc.

Bên ngoài tòa nhà, trời đang mưa to, hạt mưa đánh vào chuông gió, âm thanh đinh đang hỗn tạp vang lên.

Người hầu tháo găng tay, đưa ra một tờ giấy đã được gấp gọn lại.

"Cặp mắt vàng sau khi lấy xuống từ trên người Kim Tinh Thú sẽ mất đi nguồn cung cấp dinh dưỡng, nhưng ngâm trong Thủy Mộc Dịch thì mười ngày cũng không có gì đáng ngại.

Khoảng mười hai mười ba ngày sau, tinh hoa trong đó sẽ dần bị hao mòn, hơn một tháng sẽ hao mất hơn nửa. Để đảm bảo tác dụng, công tử tốt nhất nên dùng nó trong vòng mười ngày.

Phương thuốc trên tờ giấy này, chính là do Tam phẩm đại dược sư Hoàng Khôn Sinh tiên sinh của tòa nhà Thiên Bạc thông qua dược lý phân tích biên soạn ra, có thể kích phát hiệu lực của cặp mắt vàng này lên mức cao nhất, tặng kèm cho công tử"

Mở tờ giấy ra.

"Hoa Mật Được, cây Kinh giới, hoa Toàn Phúc, Sơn Chi, Xuyên Khung, Hoàng Bách... Đun nước, sau khi sôi, đun cặp mắt đến khi nước cạn một nửa, sau đó đâm rách cặp mắt vàng, lấy dịch bên trong..."

Lương Cừ học qua y thuật, có năng lực nhận biết cơ bản đối với thảo dược và dược lý.

Phương thuốc trên tờ giấy về mặt dược lý thì quả thật là phương thuốc giúp cải thiện thị lực, phối hợp vô cùng tinh diệu.

Nếu để hắn nghĩ thì chắc chắn không nghĩ ra được, chỉ có thể nhìn ra chút manh mối.

Lương Cừ cảm ơn rồi cất kỹ tờ giấy.

Người hầu đứng tránh qua:

"Công tử có muốn dùng bữa trưa không? Bên ngoài trời đang mưa to, có thể nghỉ ngơi một lúc ở sảnh triển lãm, nếu vội rời đi, thương hội sẽ sắp xếp xe kiệu cho công tử"

Lương Cừ kinh ngạc:

"Các ngươi sắp xếp xe kiệu cho từng người một sao?"

Người hầu khom người nói:

"Thương hội đã chuẩn bị tổng cộng 138 chiếc"

138 chiếc, vừa vặn tương ứng với số lượng vật phẩm đấu giá ngày hôm nay.

Lương Cừ thấy rất nhiều người hầu cầm dù che mưa đưa cho những người tham giá hội đấu giá ra về tay không.

Nói cách khác, tất cả những người mua vật phẩm đấu giá đều được sắp xếp xe kiệu, còn những người không mua cũng được chuẩn bị sẵn dù che mưa.

Thương hội Thiên Bạc phục vụ đúng là hạng nhất, có thể cảm nhận được niềm vui thú khi tiêu tiền.

"Bữa trưa thì thôi không cần đâu, ta còn có việc cần xử lý, ngươi nếu bận cứ đi đi, không cần phải đi theo ta"

Người hầu khom người lui xuống.

Lương Cừ nhìn trái phải xung quanh, đi về một hướng nào đó.

Từ Tử Soái đang ở một bên đánh giá vật phẩm đấu giá, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra sau lưng mình đã trống không.

Lạ thật đấy, Lương sư đệ đâu rồi?

Một góc khác của hội trường đấu giá, bao người vây quanh một người.

"Chúc mừng Thiệu huynh, Lôi Tự Ấn Pháp dù là Võ học trung thừa, nhưng mang theo Vạn Tướng, cũng là một Võ học hiếm có"

Trong lời nói này không khỏi mang theo một chút ghen tị.

Cái gọi là Vạn Tướng chính là tướng của vạn vật, mỗi khi ra chiêu sẽ mang theo Phong Hỏa Lôi Điện chính là Võ học Vạn Tướng.

Dậm chân để lại sương, xuất đao tạo ra lửa, đều thuộc loại này, càng thêm hiếm thấy so với Võ học bình thường.

"Có Võ học này, lần sau gặp lại Thiệu huynh, công lực nhất định sẽ cao hơn một bậc, phong quang vô hạn"

"Tiếc thật, nếu bộ Võ học này là thượng thừa thì sẽ tốt hơn"

Vệ Thiệu đứng giữa trung tâm đám người, nắm chặt quyển trục, chắp tay khiêm tốn.

"Nếu là công pháp thượng thừa thì cũng không đến lượt ta đấu giá được đâu, mấy vạn lượng cũng không lấy nổi, hơn nữa, Võ đạo vẫn phải lấy cảnh giới làm gốc, võ kỹ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi"

Lời vừa nói ra, những người còn lại liên tục kêu đúng, nhưng lại cứ có lời nói không đúng lúc vang lên từ sau tấm bình phong.

"Ta ngược lại cảm thấy không cần vội vã chúc mừng"

Vệ Thiệu nghe vậy nhướng mày.

Là ai phá hoại không khí đang tốt đẹp như vậy?

Lương Cừ đi ra từ sau tấm bình phong, đứng trước người Vệ Thiệu, tình cảnh này, hệt như lúc trước!

Là tiểu tử này...

Nét cười trên khuôn mặt Vệ Thiệu dần thu lại.

Lương Cừ cúi đầu, liếc nhìn quyển trục Ấn Pháp, lại ngẩng đầu nhìn Vệ Thiệu, cười nói:

"Lôi Tự Ấn Pháp, giá khởi điểm 500 lượng, giá sau cùng 3400 lượng, ta nhớ không nhầm chứ?"

Vệ Thiệu híp mắt, hơi ngửa đầu:

"Phải thì sao?"

Nhận ra sự lãnh đạm trong lời nói của Vệ Thiệu, mấy người đi theo Vệ Thiệu thần sắc khẽ thay đổi, đánh giá Lương Cừ từ trên xuống dưới, sau khi trùng điệp với hình tượng trong trí nhớ liền dần toả ra địch ý.

Hà Bạc Sở tới huyện Bình Dương lâu như vậy, lần thua thiệt lớn nhất chính là lần giải quyết Ngư bang.

Công lao lớn như vậy, nhưng được chia lại lác đác không được bao nhiêu, đến mức Chính đề lĩnh cũng bị Phó đề lĩnh che mất danh tiếng.

Kẻ đầu têu chính là tên trước mặt này, đương nhiên sẽ không nhận lầm.

Không khí vui vẻ hòa thuận trước đó tiêu tan sạch sẽ, sự xuất hiện của Lương Cừ tựa như đóng một cây đinh sắt lên tấm ván gỗ vuông vức, phá vỡ sự bằng phẳng.

Cảm giác của Võ giả vô cùng nhạy bén, địch ý vừa xuất hiện, rất nhiều người ở đây liền nhao nhao phát giác ra.

Chu Bỉnh Xán đang tự tay giao Vạn Tuế Tiên Đằng, không thể không chia bớt sự chú ý lên trên hai người này.

Hôm nay khai trương, là ngày hoàng đạo, tuyệt đối không thể thấy máu.

"Lương sư đệ đang làm gì vậy? Xung đột với người khác sao?"

"Đừng vội, cứ xem xem đã"

Du Đôn ngăn Từ Tử Soái đang muốn tiến lên trước.

Ở đây có mấy vị cảnh giới Thú Hổ, Dương Đông Hùng, Từ Nhạc Long đều có mặt cả, bọn họ cũng không phải đồ trang trí.

Thực lực của Chu Bỉnh Xán không rõ nhưng chắc chắn sẽ không thấp.

Thân là Tổng quản sự của thương hội Thiên Bạc ở huyện Bình Dương, hắn nhất định không hy vọng vào ngày khai trương của thương hội Thiên Bạc lại xuất hiện việc không vui.

"Lại đối đầu với Vệ Thiệu?"

Nhiễm Trọng Thức, Hạng Phương Tố liếc nhìn nhau, cùng nhìn về phía Từ Nhạc Long.

Từ Nhạc Long lại quay đầu nhìn chăm chú Vệ Lân ở một bên khác, phát hiện ra Vệ Lân cũng đang nhìn hắn.

Một thân áo đỏ thắm như máu, Vệ Lân nhếch miệng cười một cái với Từ Nhạc Long, để lộ ra hàm răng trắng bóng.

"Thú vị đấy, cứ chờ xem đã, không cần về vội"

Người của Tam Pháp Ti, Tập Yêu Ti vốn định lấy đồ xong sẽ quay về ăn uống, thấy cảnh tượng này cũng nhịn không được lưu lại xem kịch.

Ở nơi này, người Đế Đô chiếm hơn nửa, tin tức bát quái biết không ít, đối với mâu thuẫn giữa bậc cha chú, tổ tông của hai người Từ Nhạc Long và Vệ Lân vẫn biết được một hai.

Thấy hai người 'thâm tình' nhìn nhau như thế, cho dù chưa từng gặp qua Lương Cừ và Vệ Thiệu, cũng đoán được hai người bọn hắn thuộc hai phe này.

Có ai mà không thích hóng chuyện đâu?

Ngàn người ngàn khuôn mặt, muôn màu không đồng nhất.

Chu Bình Xán toát mồ hôi, vội vàng cáo lỗi:

"Thật sự xin lỗi, Giản đại nhân..."

"Ôi, người trẻ tuổi khí thịnh, Chu quản sự không cần để ý đến ta, hôm nay là ngày khai trương, không nên để xảy ra sự cố"

"Giản đại nhân rộng lượng"

Bầu không khí trong hội trường đấu giá thay đổi kịch liệt, Lương Cừ như cây đinh sắt hung hăng đóng vào đó, xé ra một khe hở gần như muốn đứt đoạn cả tấm ván gỗ.

Hiếu kì, địch ý, hờ hững... Cảm xúc trong những ánh mắt kia nhiều đến mức khó mà nói rõ được.

Lương Cừ không chuyển động, hắn lấy bình lưu ly trong ngực ra, lắc lắc cặp mắt đang ngâm bên trong Thủy Mộc Dịch.

"Cặp mắt của Kim Tinh Thú, giá khởi điểm 800 lượng! Giá thành giao 3600 lượng, chênh lệch không bao nhiêu với Lôi Tự Ấn Pháp của ngươi.

Đấu với ta một trận!

Nếu thua, ngươi giao Lôi Tự Ấn Pháp cho ta!

Nếu thắng, ta đem cặp mắt vàng này tặng cho ngươi!

Thế nào?"

Vệ Thiệu chau mày, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt rơi xuống trên người mình, khó chịu phải chuyển động cổ.

Tiểu tử này ác thật đấy.

Hắn không ngờ hành vi lúc trước khi hội đấu giá bắt đầu lại mang đến phiền phức cho mình như vậy, chỉ là chọc chó mà không ngờ lại bị chó cắn ngược lại.

Lúc này, tên đã nằm trên dây, hắn không thể không tiếp nhận lời thách đấu của đối phương.

"Ngươi muốn so cái gì với ta?"

"Bơi lội! Chúng ta so bơi lội!"

Lương Cừ nhếch miệng cười:

"Đều là người của Hà Bạc Sở, chúng ta so bơi lội, ngươi hẳn là sẽ không sợ đấy chứ?"

Nước mưa rơi xuống trên bệ cửa sổ rồi bắn ra ngoài, âm thanh chuông gió vang lên càng gấp gáp hơn.

So bơi lội?

Thân là người của Hà Bạc Sở, quả thật không nên sợ so bơi lội, cái cần so chính là công phu ở trên nước.

Nhưng liên quan tới mệnh cách của Lương Cừ, Vệ Thiệu cũng từng nghe qua.

Có thể có quan hệ đến Ngụy Long, dù là con em quyền quý cũng không thấy nhiều.

Hiển nhiên là mệnh cách thân cận với nước, yêu cầu so đấu bơi lội, quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, dù là hắn...

Vệ Thiệu do dự trong chớp mắt, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh băng đánh tới, cả người như rơi vào hầm băng.

"Đấu với hắn"

Thanh âm của Vệ Lân lạnh băng, ngữ điệu không hề lên xuống.

Vệ Thiệu cúi đầu cung kính đáp:

"Vâng!"

Bình Luận (0)
Comment