Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Ngươi Chậm Quá Đấy (1)

Chương 420: Ngươi chậm quá đấy (1) Chương 420: Ngươi chậm quá đấy (1)

Mưa to dồn dập.

Vùng sông nước một mảnh đen kịt, trầm mặc chập trùng.

Thỉnh thoảng có Cá heo nổi lên trên mặt nước.

Những chiếc dù to được chống ở trên bờ, kéo dài thành một mảnh.

Từ Nhạc Long và Vệ Lân lần lượt ngồi ở hai bên, trước mặt bày bình lưu ly và quyển trục.

Dương Đông Hùng là Chưởng cố của Hà Bạc Sở, không tiện quá mức thiên vị ai, ngồi ở chính giữa.

Những người còn lại ngồi ở xung quanh.

Chu Bỉnh Xán phân phó hạ nhân lần lượt rót trà.

Lại nhìn về phía hai thân ảnh đang đứng trên bến thuyền, hắn thở ra một hơi thật sâu.

Không xảy ra chuyện trong tòa nhà Thiên Bạc là được, còn về phần bên ngoài, đánh nhau sống chết cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Chỉ là xét cho cùng vẫn là gây loạn từ trong tòa nhà Thiên Bạc mà ra, không thể hoàn toàn không nghe không hỏi, như vậy lại có hơi thờ ơ.

Làm ăn tối kỵ nhất là thờ ơ với khách hàng.

Quán cóc ven đường dù mùi vị có tệ chút, chỉ cần đủ nhiệt tình, việc kinh doanh vẫn sẽ không quá kém.

Chu Bỉnh Xán không có khả năng không bằng chủ của một quán nhỏ ven đường, đương nhiên cũng phải theo ra ngoài sắp xếp mọi việc.

Vệ Thiệu nắm chặt năm ngón tay, phát ra âm thanh nổ vang.

"Nói đi, cụ thể so đấu thế nào?"

Cho dù hắn biết đối phương có chuẩn bị mà đến, nhưng bất kể thế nào, hai bên chênh lệch cảnh giới vẫn là chuyện không thay đổi được.

Mệnh cách chỉ là thứ hư vô mờ mịt, tuyệt đối không phải kết cục đã định!

Trường Giao qua sông thì thế nào?

Ở dưới nước mọc ra được màng chân sao?

Vệ Lân là người vô tình lạnh lùng không sai, nhưng hắn thưởng phạt phân minh, nếu như chiến thắng trận này, chưa bàn tới cặp mắt vàng của Kim tinh thú, ắt sẽ còn có ban thưởng thêm.

Lương Cừ vẫy gọi Trại cá ở bên cạnh.

Lâm Tùng Bảo lặng lẽ chờ đợi đã lâu, xách theo hai sọt cá đội mưa chạy đến, thả sọt cá xuống, bắp chân run rẩy vội vàng lui xuống.

Chờ đến khi trở lại Trại cá, quần áo trên người đã hoàn toàn ướt sũng, không biết là do mưa ướt hay là do mồ hôi lạnh toát ra.

Ánh mắt của bao nhiêu cao thủ Võ đạo chiếu tới như vậy, quả thật không phải là một người bình thường như hắn có thể chịu được.

Lương Cừ cầm một cái sọt cá lên, rồi ném một cái qua cho Vệ Thiệu.

"Mỗi khi ngư dân xảy ra mâu thuẫn, có một biện pháp giải quyết cực tốt, ấy chính là so bơi lội.

So xem ai bơi xa hơn! Ai bơi nhanh hơn! Ai thắng sẽ nghe người ấy!"

"Đơn giản như vậy sao?"

Vệ Thiệu cười nhạo, còn tưởng rằng muốn so cái gì.

Hắn đã học qua Thủy Hổ Du Bộ, hơn nữa lại cao hơn một đại cảnh giới, chắc chắn không thể thua được.

Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Có Đại Võ sư cảnh giới Thú Hổ chống lưng, một đường thuận buồm xuôi gió, thật sự đã quên mất bản thân mình mấy cân mấy lượng rồi.

Lương Cừ lắc đầu:

"Đừng vội, ta ngươi thân là Võ sư, không thể so đấu đơn giản như vậy được, thấy sọt cá không?

Một sọt cá như vậy có thể chứa được ít nhất 30 cân cá. Từ bến thuyền Thượng Nhiêu bơi tới bến thuyền Bình Dương, tổng độ dài khoảng 18 dặm.

Chúng ta không chỉ so đấu ai bơi nhanh hơn, trong lúc đó còn phải bắt được ít nhất 30 cân cá nữa!

Ngươi cũng không cần lo lắng ta sai Thủy thú ăn gian, trong nước nhiều Cá heo như vậy, đều là để làm chứng.

Không biết ngươi có dám không?"

Lương Cừ báo thù chưa từng để qua đêm.

Bơi lội.

Là lĩnh vực am hiểu nhất của Võ sư ở Hà Bạc Sở!

Nếu như đổi thành Võ Sư của Tập Yêu Ti hay Tam Pháp Ti thì còn phải suy nghĩ một lúc.

Vệ Thiệu do dự, nếu như thua, mất mặt không chỉ một mình hắn.

Đối mặt với khiêu khích, Vệ Thiệu cầm sọt cá lên đứng ở bên bờ, dùng hành động chứng minh tất cả.

Bắt cá trong nước quả thật độ khó tăng lên không ít, nhưng xét cho cùng, vẫn là so đấu tốc độ.

Chưa bàn tới còn có hơn trăm con Cá heo chìm nổi dưới dòng sông, ngăn chặn tất cả khả năng gian lận.

Đối phương có Thủy thú còn có thể liều mạng, trước mắt hoàn toàn là tự tuyệt đường lui, hắn đáp ứng còn không kịp nữa là.

Thấy Vệ Thiệu đồng ý, Lương Cừ quay đầu nhìn về phía Chu Bỉnh Xán, chắp tay cười nói:

"Chu quản sự, làm phiền ngài tới làm giám khảo"

Ở đây tuy có nhiều người như vậy, nhưng Lương Cừ cũng không quen với người của Tập Yêu Ti và Tam Pháp Ti, chỉ có Chu quản sự là hoàn toàn trung lập, làm giám khảo không ai thích hợp hơn hắn.

Điểm này cả Từ Nhạc Long lẫn Vệ Lân đều không dị nghị.

Chu Bỉnh Xán vui vẻ đồng ý, cầm dù che mưa đi tới bên cạnh hai người.

Ngay giây phút tiếng hô vang lên, Lương Cừ và Vệ Thiệu đồng thời cất bước.

Ầm!

Trên bến thuyền nổ ra hai hố to, những đường rạn nứt nhỏ mịn kéo dài mười mấy mét trên mặt đá xanh, nước mưa thuận theo khe hở chảy xuống sông.

Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cái hố mà Vệ Thiệu đạp ra lớn hơn so với Lương Cừ nhiều, ở giữa không trung nhảy ra mấy chục mét rồi mới rơi vào trong nước.

Chỉ riêng điểm này, Lương Cừ đã chậm hơn so với hắn rồi!

Đám Lâm Tùng Bảo chạy như điên ở trên bờ, chạy theo vệt trắng ở dưới nước, kết quả là còn chưa chạy được bao xa, bọn hắn đã kinh ngạc phát hiện ra, hai người này bơi còn nhanh hơn so với bọn hắn chạy!

Người vây xem náo nhiệt nhao nhao đứng lên, ồn ào không ngừng.

Từ Nhạc Long đứng dậy.

"Đi thôi, chúng ta đến điểm cuối chờ bọn họ"

Đám người Nhiễm Trọng Thức đều gật đầu, biến mất trước mặt những người còn lại.

Mọi người lục tục lên đường tới huyện Bình Dương, người hầu của toà nhà Thiên Bạc thu gọn lại những chiếc dù che mưa.

Bình Luận (0)
Comment