Dưới nước, Lương Cừ xách theo sọt cá đạp nước lao đi.
Hắn liếc nhìn Vệ Thiệu đang bơi nhanh ở phía trước, căn bản không vội vàng, chỉ mở ra cảm giác tìm kiếm cá lớn.
Độ chiếu cố của dòng sông cao tới 1 điểm cũng không khiến cho Thủy Hành tiến hóa thành Thủy Hành Ngàn Dặm, nhưng cũng không có nghĩa là không có tiến bộ gì.
Hiện tại mỗi khi sử dụng Thủy Hành, mỗi một nhịp hô hấp có thể nhảy ra một dặm rưỡi, thể lực đủ để kéo dài liên tục mười bốn lần.
Chỉ cần Lương Cừ muốn, chỉ trong chớp mắt có thể bơi ra hai mươi dặm!...
Sóng lớn chập trùng trên mặt nước.
Vệ Thiệu sử dụng Thủy Hổ Du Bộ đạp nước, như mũi tên rời dây cung, ra sức tiến về phía trước.
Áp lực nước thay đổi kịch liệt khiến chất khí hòa tan đồng loạt bị gạt ra, hóa thành một vệt trắng tản ra bốn phương.
Mỗi khi hắn liều mạng nhảy ra một khoảng, lại quay đầu nhìn lại, thân ảnh Lương Cừ sớm đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bị bỏ lại rồi sao?
Trong lòng Vệ Thiệu xem thường.
Đúng là người vô tri thì không biết sợ.
Cho là mình từ nhỏ lớn lên ở gần sông nước, tinh thông thủy tính, lại không biết chính vì như thế mới dẫn đến tầm mắt chỉ như ếch ngồi đáy giếng.
Người bình thường rèn luyện ra thủy tính cho dù có tốt đi nữa, nếu so với Võ học cao thâm vẫn cách xa vạn dặm!
Trong số Võ học trung thừa, Thủy Hổ Du Bộ cũng không quá nổi bật, thuộc về trung thừa hạ đẳng, nhưng trước khi đến Hà Bạc Sở, hắn đã dày công tôi luyện môn thân pháp trong nước này.
So với việc cái gì cũng tầm tầm, chi bằng tinh thông một môn.
Xét tốc độ trong nước, nhiều người tu luyện Võ học trung thừa thượng đẳng cũng chưa chắc đã bằng hắn!
Vệ Thiệu đạp nước tiến về phía trước, trong phạm vi cảm giác phát hiện ra một con cá trắm cỏ lớn to bằng cánh tay, hắn thay đổi phương hướng, trước khi con cá trắm cỏ kia kịp chạy trốn hắn đã một tay túm lấy, mang theo dòng nước xoắn đứt cây rong.
Có lẽ do quá kích động, dẫn đến lực đạo của hắn quá mạnh, bóp cả nội tạng của cá phun ra, máu tươi tản mát, mất mạng ngay tại chỗ.
Không đáng ngại.
Quy định so đấu cũng không yêu cầu cá chết hay cá sống.
Cầm trong tay ước lượng, ít cũng phải 6 cân, bắt thêm bốn con như vậy nữa, 30 cân đủ dư!
Lật tay nhét cá trắm cỏ vào sọt cá, Vệ Thiệu một lần nữa quay đầu lại, vẫn không phát hiện ra thân ảnh của Lương Cừ.
Quái thật đấy.
Mất thời gian bắt con cá mà vẫn chưa đuổi kịp?
Hay là... đối phương chưa từng tu luyện thân pháp dưới nước!?
Thật sự có người ngốc đến mức như vậy sao, cho rằng chỉ dựa vào thủy tính có thể thắng được hắn?
Nửa phần do dự còn tồn lại trong lòng Vệ Thiệu tiêu tan nốt, gần như nhịn không được muốn lò mặt ra khỏi mặt nước mà cười to.
Hắn không tu luyện đồng thuật, nếu được mắt vàng tất nhiên muốn bán đi, lại có hơn 3000 lượng vào túi.
Tương đương với việc không tốn một phân tiền nào, kiếm được một bộ Võ học Vạn Tướng trung thừa!
Cố nén lại nỗi sung sướng trong lòng, Vệ Thiệu quay người lặn xuống, tốc độ còn nhanh hơn nửa phần! Còn liều mạng hơn so với lúc trước!
Hắn muốn không chút lưu tình xé nát sự kiêu ngạo của đối phương, bằng tốc độ nhanh nhất kéo ra chênh lệch khiến đối phương theo không kịp, cuối cùng thản nhiên đứng trên bờ, tuyên bố chiến thắng!
Mắt vàng, nhất định thuộc về hắn!...
Nước mưa bắn tung toé mặt sông, nổi lên những gợn sóng đen nhánh.
Lư hương trên bàn dài, que hương đã đốt được hơn nửa, khói xanh lượn lờ phiêu tán.
Gió sông thổi qua, chỗ đầu que hương nổi lên ánh hồng, một nửa tàn hương đột nhiên đứt gãy, rơi vào bên trong lư hương vỡ thành ba phần.
Mọi người đều nhìn chăm chú về phía Lương Cừ đang ngồi trên bến thuyền, vắt quần áo cho ra hết nước, châu đầu ghé tai bàn tán, khó mà tin nổi.
Gần như là chân trước chân sau, khi cả đám đại nhân vật còn chưa đến nơi được bao lâu, Lương Cừ đã xách theo giỏ cá lên bờ.
Nhanh, quá nhanh rồi.
Mười tám dặm sông, bắt được 30 cân cá, tốc độ kinh khủng đến nhường nào!
Sắc mặt Vệ Lân từ đầu tới cuối vẫn lạnh băng, dù là trước hay sau đó, không vui vẻ cũng không phẫn nộ, hắn yên lặng ném quyển trục ra, quay người rời đi.
Lương Cừ đưa tay ra nhận lấy Lôi Tự Ấn Pháp đang bay tới, cẩn thận lau khô nước đọng trên đó.
Từ Nhạc Long vụng trộm bật ngón tay cái.
Đám người Hướng Trường Tùng ở bên cạnh cười to.
Soạt!
"Ha ha ha, ta thắng rồi"
Mảng lớn bọt nước văng khắp nơi, Vệ Thiệu đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, một tay giơ sọt cá đã chứa đầy cá lên cao.
Không chỉ là 30 cân, hắn hoàn toàn chất đầy cả sọt cá, phải gần 40 cân!
Trên bờ yên ắng không tiếng động, mơ hồ có tiếng cười nhạo biến mất giữa làn mưa to.
Vệ Thiệu cũng không nhận được tiếng reo hò như trong tưởng tượng.
Hắn chờ một lúc rồi nghi hoặc nhìn về phía đám người trên bờ, thậm chí còn không nhìn thấy Vệ đại nhân đâu.
Mãi cho đến khi có người chỉ về một hướng khác.
Vệ Thiêu quay đầu nhìn lại, con ngươi đột nhiên co lại.
"Ngươi chậm quá đấy."
Lương Cừ ngồi ở trên bờ, để trần nửa thân trên, tung hứng quyển trục trên tay.
Hắn mở sọt cá đã đóng lưới lại, mấy con cá lớn nhảy nhót tưng bừng, còn có một con cá vược huyết hồng đang húc vào xung quanh, gần như muốn làm nứt vỡ sọt cá.