Sóng triều dâng cao, đập vào tảng đá, cuốn lên bọt nước trắng xoá.
Lương Cừ ngồi trên phiến đá xanh, cơ bắp ướt nước mưa, đường cong lộ rõ, nửa thân trên trần trụi đang toả ra hơi nóng.
Hắn đưa tay ra vuốt mái tóc đen ướt sũng về sau một cách chỉnh tề, bình tĩnh ném quyển trục trong tay đi.
Đầu óc Vệ Thiệu như muốn nổ tung, dường như có một con rắn độc lạnh lẽo bò dọc sống lưng hắn, phát ra tiếng rít chói tai.
Hắn đứng không vững, lùi lại vài bước, nhìn quanh bốn phía, tiếng cười giễu cợt giữa mưa gió khuếch đại vô hạn bên tai.
Trời đất xoay chuyển.
Lôi Tự Ấn Pháp giá trị tận ba ngàn bốn trăm lượng...
Sao có thể?
Vì sao còn nhanh hơn cả ta?
Bảo Ngư...
Làn da đỏ thẫm của cá vược huyết hồng như rút đi mất sống lưng của Vệ Thiệu, mái tóc dài ướt sũng nước mưa dán lên mặt, nước mưa thuận theo cằm nhỏ xuống dưới.
Hai tay hắn chống lên đùi, hai mắt mở to, há to miệng thở hổn hển, tựa như một con cá rời nước thiếu dưỡng khí.
Một bàn tay đặt lên vai hắn, vỗ nhẹ.
"Võ sư của Hà Bạc Sở, vẫn phải luyện tập bơi lội nhiều hơn, dù sao cũng là kỹ năng nhà nghề.
Tuy nhiên so với người khác, ngươi cũng không tính là quá kém, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Tới bên chỗ ta làm việc đi, chỉ cần ngươi chịu qua, ta sẽ tự rút hầu bao, tặng ngươi một bình Hồi Khí Đan, Thiệu đại nhân thấy thế nào?"
Hồi Khí Đan có giá trị một tiểu công!
Khoé mắt Vệ Thiệu co giật, phảng phất như có thứ gì đó đang nảy lên dưới làn da hắn, năm ngón tay nắm thật sâu vào xương bánh chè, các khớp xương phiếm màu trắng xanh.
Vệ Thiệu không trả lời.
Lương Cừ cũng không khó chịu, hắn không giống người khác, nhà lớn nghiệp lớn, trêu chó không lấy ra xúc xích được, chỉ có cơm khô, không có phản ứng gì cũng là chuyện bình thường.
Nói xong liền xách giỏ cá đi về phía đám người, ánh sáng nhàn nhạt phủ lên tấm lưng hắn một tầng xám xịt.
Bóng người rớt lại phía sau rũ người, tắm mình trong làn mưa.
Trời đất xanh biếc, mưa tuôn như trút nước. ...
So với đám người Vệ Thiệu cô độc lạc lõng, bên phía Từ Nhạc Long và Dương Đông Hùng náo nhiệt hơn nhiều, ai nấy đều đồng loạt chúc mừng Lương Cừ.
Lương Cừ không ngừng chắp tay thi lễ, bảo rằng đều là nhờ vào các đồng nghiệp cả.
Thân là quan viên của Hà Bạc Sở, nên siêng năng trong công việc, bơi lội là biểu hiện năng lực cơ bản vô cùng quan trọng, mình chỉ là đang hoàn thành chức trách mà thôi.
Lời khách sáo hắn càng ngày nói càng trôi chảy.
"Tiểu tử ngươi giỏi lắm, ta gặp qua biết bao người, ngươi là người giỏi bơi lội nhất! Vào Hà Bạc Sở đúng là không sai."
Từ Nhạc Long vỗ vai Lương Cừ cười lớn.
Dù Vệ Lân không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng hắn biết trong lòng đối phương nhất định không vui!
Kém nhau tận một đại cảnh giới, so bơi lội vậy mà vẫn thua!
Nếu đổi thành người của Tập Yêu ti hay Tam Pháp Ti thì còn nói được, nhiệm vụ chính của bọn họ không ở trên nước, rất hiếm khi tu luyện công pháp tương ứng.
Hà Bạc Sở là nơi nào chứ?
Người có thể nhậm chức ở đây nào có ai không có thân pháp ở dưới nước?
Thua cuộc quả đúng là xấu hổ.
Đây cũng là lí do vì sao Lương Cừ muốn so bơi lội, là dương mưu trần trụi.
Thân là kĩ năng có ưu thế, nếu không so, người mất mặt không chỉ là bản thân Vệ Thiệu, người hơn hắn cả một đại cảnh giới.
So rồi thì lại trúng mưu của Lương Cừ.
"Đánh giá thành tích cuối năm, A Thuỷ hẳn sẽ đứng đầu, đến lúc ấy không thiếu khen thưởng đâu, nếu thật sự xuất sắc nói không chừng còn có đại công."
Có lẽ là do biểu hiện ngày hôm nay quá đỗi xuất sắc, Từ Nhạc Long liền gọi nhũ danh của Lương Cừ, có vẻ thân mật hơn chút.
"Đều là do Nhạc Long đại ca chiếu cố."
Lương Cừ ôm quyền cảm ơn.
Người ta vẫn thường nói, không có công lao cũng có khổ lao.
Tiểu công có nhiều hơn nữa cũng không thể đổi thành đại công, nhưng thật ra cũng không phải tuyệt đối như thế.
Đánh giá cuối năm mỗi năm một lần, căn cứ theo thành tích, người đứng đâu trong số các quan viên sẽ có phần thưởng, nếu là vô cùng xuất sắc thì sẽ được thưởng đại công.
Vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, tiểu công tích được nhiều cũng không phải hoàn toàn không thể 'đổi' đại công.
Luận về công lao, Lương Cừ không so được với nhóm người Hạng Phương Tố, Nhiễm Trọng Thức.
Bọn họ xông pha nơi tiền tuyến, dùng đầu của Quỷ Mẫu Giáo để nhận công, nghe nói khoảng thời gian trước giết được hai giáo chúng, công lao lớn hơn nhiều so với việc hắn giết Tinh quái.
Nhưng việc đánh giá sẽ so sánh quan viên cùng phẩm cấp.
Trước mắt Lương Cừ có hơn hai trăm tiểu công, hai đại công, trong số quan viên Bát phẩm không ai bằng, đứng đầu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nỗ lực hơn nữa, đại công cuối năm không phải là không có khả năng.
Náo nhiệt một hồi, Lương Cừ tạm biệt Từ Nhạc Long và Dương Đông Hùng, vội vàng về thương hội Thiên Bạc dắt Xích Sơn đi.
Trên đường hắn cầm quyển trục trong tay, cẩn thận đánh giá.
Chỗ mở quyển trục được đóng kín, trên đó dùng hai đường thẳng hai đường ngang mạ vàng tạo thành chữ Tỉnh (井), có nghĩa là Lôi Tự Ấn Pháp là một môn Võ học trung thừa trung đẳng.
Sao nghe có vẻ như không cao cấp lắm nhỉ.
Ba chiêu đầu của Thanh Long Thương của Lương Cừ đã là Võ học thượng thừa rồi, khởi đầu của Lạc Tinh Tiễn cũng là trung thừa, lên cao hơn nữa thì có thể mở rộng đến thượng thừa là Trục Nguyệt Tiễn và Quán Nhật Tiễn.
Thực tế lại không thể tính như vậy.
Thân là công pháp có tính Vạn tướng, trung thừa trung đẳng đã là tương đối tốt.
Nếu là ở huyện Phong Phụ, liên quan đến môn công pháp này nói không chừng còn bùng lên một trận minh tranh ám đấu 'tinh phong huyết vũ'.
Lương Cừ thuộc về kiểu người đứng trên vai người khổng lồ, những gì hắn học được đều là những thứ tốt mà Dương Đông Hùng tích lũy được trong suốt mười mấy năm binh nghiệp cũng như tích lũy sau cả đời lăn lộn.
Nếu Võ sư Bôn Mã không có Võ sư Thú hổ chỉ dẫn, Võ học có thể dùng được về cơ bản chỉ nằm ở mức hạ thừa tam đẳng, ngẫu nhiên có một môn công pháp trung thừa đã coi như là át chủ bài rồi.
Lang Yên thì cao hơn Bôn Mã một bậc, chủ yếu là trung thừa, đôi khi có thượng thừa.
Võ học như vậy mà công pháp cũng thế.
Đây chính là ưu thế nghiền áp của người được truyền thừa so với Võ sư bình thường.
Kinh sử, y dược, bảo vật chưa bàn tới, khi người khác còn đang tốn công phí sức, lãng phí cả đống thời gian tích tiền học tập Võ học thì bọn họ chẳng mất gì nhiều đã lấy được kỹ pháp mà người bình thường cả đời cũng không bao giờ được tiếp xúc đến.
Thời gian, tiền bạc, công sức đều được tiết kiệm, khoảng cách sẽ trở nên khó mà vượt qua được.
Dòng dõi lật đổ Đại Càn trước khi trở thành Đế vương cũng chẳng phải nhân vật nhỏ bé gì.
Trong chuồng ngựa toà nhà Thiên Bạc, cậu bé chăm ngựa quét sạch vệt nước trên mặt đất, dắt Xích Hồng Đại Mã tới trước mặt.
"Đại nhân, ngựa của ngài đây."
Lương Cừ dừng suy tư, nhận lấy dây cương từ tay cậu bé, khoác áo tơi là thương hội Thiên Bạc tặng cho.
Dưới nước, biểu hiện có thần kỳ thế nào cũng không sao.
Ở bên ngoài vẫn phải chú ý ảnh hưởng, cố gắng cư xử giống với những người khác.
Hắn nhét quyển trục và bình thuỷ tinh vào túi da cạnh yên ngựa, buộc chặt dây xong liền cưỡi ngựa về nhà.
Vào mùa mưa thỉnh thoảng cũng có ngày nắng, nhà nào nhà nấy tranh nhau phơi chăn phơi đồ, nhưng về cơ bản sẽ không quá nửa ngày.
Ngày nắng trước đã là chuyện của năm ngày trước, mấy cơn mưa to nhỏ liên tục khiến đường từ huyện Bình Dương đến trấn Nghĩa Hưng toàn là bùn đất, đâu đâu cũng là vũng nước.
Mặt đất trơn trượt và vũng nước cũng không ảnh hưởng gì đến Xích Sơn, thân là Long Huyết Bảo Mã, nó có thể xuyên qua gió mưa, dưới màn trời mờ mịt hoá thành một ngọn lửa rực cháy, lao nhanh phi qua.
Lá rụng trôi nổi trong vũng nước.
"Một hai ba!"
Một chiếc xe lừa chất đầy hàng hoá bị kẹt trong bùn, lừa xám kêu to.
Ba ông lão mặc áo tơi hô khẩu hiệu, dùng sức đẩy bánh xe nhằm muốn đẩy xe ra khỏi vũng bùn, nửa người dưới đã ướt sũng bùn vàng, run rẩy trong không khí giá lạnh.
Lương Cừ ghìm ngựa lại, túm lấy một đầu roi ngựa xoắn thành vòng, khom người thắt dây, buộc vào một góc xe kéo xe ra khỏi hố.
Ba người liên tục cảm ơn, có người còn cởi mũ xuống, dầm mưa khom người, Lương Cừ khẽ gật đầu, đang định rời đi thì chợt có một mũi kim đâm vào mi tâm hắn.
Đây là...
Hắn kéo mạnh dây cương, chiếc cổ dài của Xích Sơn bị uốn cong một cách thô bạo, cả thân ngựa tựa như một cánh cung mở ra, không chịu khống chế mà ngã xuống!
Ông lão mắc mưa trong phút chốc ném mũ đi, đao mang tích tụ đã lâu xé nát chiếc mũ trong không trung, chẻ nó thành từng sợi trúc, liên tiếp chặt đổ hàng loạt cây to, nhưng lại khó mà xẹt qua được Xích Sơn đã ngã xuống đất.
"Đúng là một thân cốt nhục hoàn hảo!"