Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 423 - Chương 423: Báo Thù Của Quỷ Mẫu Giáo

Chương 423: Báo thù của Quỷ Mẫu Giáo Chương 423: Báo thù của Quỷ Mẫu Giáo

Xích Sơn nặng nề ngã xuống mặt đất, bùn nước bắn cao cả trượng.

Lương Cừ lấy Phục Ba Thương xuống, lăn xuống đất, lúc đứng dậy lại trên người đã toàn là bùn đất.

Hắn nghiêm nghị nhìn 'ông già' rút đao đánh lén mình, khoé mắt liếc nhìn hai người còn lại.

"Ha ha, phản ứng cũng tốt đấy."

Một người ném mũ đi, đi lên trước một bước sóng vai với 'ông già', người cuối cùng kia lại đứng ngốc lăng tại chỗ, mông dính đầy nước bùn, bộ râu trắng trên mặt run run.

Tấm vải che mưa trên xe bị đao phong vén lên một góc, trong xe chất đầy củi đã được chặt gọn và bình sứ, không giống như nguỵ trang.

Hai giả một thật?

Thủ đoạn hay đấy!

Lương Cừ lạnh giọng:

"Các ngươi là ai? Dám đánh lén ám sát quan viên triều đình!"

Hai 'lão đầu' cúi đầu nhìn Xích Sơn đang vùng vẫy bò dậy từ trên mặt đất, nhìn chằm chằm túi da treo trên yên ngựa.

"Giao vật phẩm đấu giá ra đây, bọn ta cho ngươi được chết toàn thây."

Cướp vật phẩm đấu giá?

Lương Cừ chau mày, gặp chuyện cẩu huyết thật sao?

Không, không đúng! Nếu là cướp đồ, sao lại nói sẽ cho hắn chết toàn thây?

Hắn là đệ tử của Dương Đông Hùng, cả trấn Nghĩa Hưng không ai là không biết.

Cướp đồ thì còn dễ nói, Dương Đông Hùng sẽ không vì việc này mà làm to chuyện, không chừng còn quay ngược lại nói hắn học hành không ra đâu vào đâu nên mới bị tặc nhân cướp mất.

Nhưng giết người, vậy chính là không chết không thôi!

Kẻ cướp dù to gan đến đâu cũng sẽ không hành sự như vậy, trừ phi...

Tia chớp loé lên trên bầu trời, tiếng sấm vang lên như vạn con ngựa phi nước đại.

Tư duy Lương Cừ nhanh như điện xẹt, chợt nhớ đến hồi cuối tháng 5 có người hỏi thăm Trương đại nương, suy nghĩ của hắn tựa như được ánh điện quang nối liền với nhau, hình thành nên nhánh cây rậm rạp.

Cuộc thẩm vấn của Trương Chí Vân đã có kết quả từ lâu, tên Lưu Văn Dương kia quả thực không phải là người nửa đêm chạy tới đánh lén hắn lại còn bị bắt đi.

Vậy vừa không phải người địa phương, vừa không quá thông minh, đồng thời thoả mãn hai yêu cầu này, chỉ có một sự lựa chọn tương đối đáng để hoài nghi.

Quỷ Mẫu Giáo!

Hoàng Trạch Quân bị Triệu Hồng Viễn – Triệu lão gia làm cho xoay vòng vòng, khiến Lương Cừ vẫn nhớ như in, hơn nữa Quỷ Mẫu Giáo cũng phù hợp với điều kiện không phải là người địa phương!

Không có Triệu lão gia làm 'nội ứng', Quỷ Mẫu Giáo chẳng hay biết gì tình hình ở huyện Bình Dương, càng có khả năng mắc sai lầm.

Thêm vào đó ở buổi tụ họp bên Hà Bạc Sở, hắn biết được Quỷ Mẫu Giáo đang tiến hành trả thù, vậy thì đúng đến tám chín phần mười rồi!

Vừa nghĩ đến đây, Lương Cừ liền hơi nheo mắt lại:

"Các ngươi là người của Quỷ Mẫu Giáo à?"

Việc không ngờ tới.

Động tác của hai người đình trệ.

Trong lòng Lương Cừ đã có tính toán.

Đúng là không thông minh cho lắm...

Không thể làm trạch nam, phải hoà hợp với xã hội mới được.

Cái gì cũng viết hết lên mặt, đến giả bộ cũng không biết.

Không ngờ một tháng đã gần trôi qua mà đối phương giờ mới hành động, Lương Cừ suýt chút nữa đã quên mất việc này.

May mà hôm nay mưa lớn, Độ chiếu cố của sông Giang Hoài phát huy sự cảnh giác.

Thân phận đã rõ, Lương Cừ cầm Phục Ba Thương trong tay, trong lòng chẳng hề sợ hãi, càng không có ý định giao vật phẩm đấu giá ra.

Hắn cẩn thận cảm nhận khí tức để lộ trước đó, khí tức của kẻ đánh lén nằm ở khoảng Bôn Mã thượng cảnh, người còn lại có lẽ cũng gần như vậy.

Nếu là lúc bình thường, ở trên mặt đất gặp phải hai người này, không thể không nói quả thực có nguy hiểm, nhưng lại cứ chọn mùa mưa dầm mà đánh lén, hôm nay lại còn mưa to...

Hồi cuối tháng năm hắn còn chưa đột phá bốn ải, thứ duy nhất lấy ra được chỉ có Long hổ kim thân.

Nay đã là Bôn Mã tứ khiếu, chỉ kém một cảnh giới nhỏ, hai ba khiếu so với hai người trước mặt này...

Trời mưa như trút nước, bên tai toàn là tiếng mưa rơi.

Trong lòng Lương Cừ bật cười:

"Tầm hai mấy tháng 5, các ngươi bắt đầu điều tra tung tích của ta, trước sau cách nhau tận một tháng mới động thủ? Không biết là do nguyên nhân gì?"

Vẻ mặt hai người khẩn trương.

Vốn muốn để Lương Cừ ngoan ngoãn giao nộp vật phẩm đấu giá, tránh phải làm hỏng bảo vật, không ngờ chỉ trong chốc lát hắn đã đoán ra.

"Không nói ta cũng đoán được."

Thấy hai người không nhịn được mà nghiêng người về phía trước, Lương Cừ cưỡng ép ngắt lời, hắn quét mắt nhìn túi da trên người Xích Sơn.

"Cuối tháng 5 dò hỏi tin tức, nếu đổi thành ta, thời gian động thủ ước chừng chỉ sau đó mấy ngày.

Khi ấy đúng lúc thương hội Thiên Bạc đi khắp nơi phát thiệp mời, thanh thế rất lớn, cả trước cả sau mười mấy ngày, đến cả lũ trẻ nhà hàng xóm cũng biết sắp có hội đấu giá.

Chẳng lẽ các ngươi nghe nói thương hội Thiên Bạc sẽ tổ chức hội đấu giá nhân dịp khai trương vào ngày 18 nên muốn chờ xong việc mới giải quyết ta.

Khi ấy vừa hoàn thành nhiệm vụ còn kiếm được mấy bảo vật liên? Vậy nên mới chọn hôm nay để chặn đường ta?

Nơi này cách xa huyện Bình Dương, ở gần trấn Nghĩa Hưng, người mạnh ít, không dễ bị phát hiện..."

Hai người nghe Lương Cừ vạch trần, triệt để không kìm nổi nữa.

Sao chưa nói gì mà đối phương đã đoán được tám chín phần rồi?

Lương Cừ đoán không sai tí nào, hai người này chính là người của Quỷ Mẫu Giáo!

Thậm chí còn có quan hệ mật thiết với cái tên Hoàng Trạch Quân bị Lục Cương tóm được kia, đều là một phân nhánh, tính ra thì là quan hệ họ hàng, một người tên là Hoàng Tử Ngạn, người kia tên là Hoàng Cảnh Hồng.

Người xuất đao đánh lén chính là Hoàng Tử Ngạn.

Hoàng Cảnh Hồng nhổ ngụm nước bọt:

"Đoán ra thì sao, ngươi giết anh họ ta, nay đã định trước không thể sống sót quay về!"

Từ ống tay áo của hắn trượt ra một thanh kiếm dài sáng loáng như nước, kiếm quang chợt loé, đầu của ông cụ phía sau lưng rơi xuống đất, Lương Cừ muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.

Giữa ông cụ và hắn cách nhau hai Võ sư cảnh giới Bôn Mã thượng cảnh, về mặt phương vị hoàn toàn không cản được.

Hoàng Tử Ngạn nhân cơ hội này nhảy lên, tựa như một con mãng xà bay lên trời, toàn bộ mặt đất sụp xuống thành hố lớn, nước mưa cuồn cuộn đổ vào hố trũng.

Áo tơi không chịu nổi khí lưu kịch liệt, rơi tả tơi thành từng mảnh giữa không trung.

Lương Cừ không hề phản kháng lại, chu du lục hư, thuận theo tiếng rít gào của đối phương, gần như bóp ra một thanh đao từ không khí bay ngược về phía sau.

Đao mang xẹt qua, không hề thương tổn.

"Thân pháp không tệ!"

Hoàng Tử Ngạn đánh trượt, Hoàng Cảnh Hồng lách người lên trước, kiếm pháp của hắn hung hãn, ba tấc kiếm quang loé lên từ mũi kiếm, hoá thành hào quang ngập trời, bao phủ cả người Lương Cừ trong đó, nhắm vào thân pháp của hắn, bao bọc toàn bộ cơ thể!

Bỗng nhiên.

Một mảnh đao quang kiếm ảnh loé lên, dưới cơn mưa lớn, áo tơi rách nát trộn lẫn với bùn.

Tia lửa bắn tứ phía, khí lưu như nhảy múa.

Lấy chỗ hai người giao chiến làm trung tâm, trong phạm vi mấy trượng quanh đó, mặt đất nứt toác, cây cối đứt đoạn, kiếm phong dày đặc đến mức không còn khe hở.

Nửa thân trên trần trụi của Lương Cừ lộ ra ánh sáng vàng nhìn nhạt, vô số đạo kiếm phong hung hãn chỉ có thể cắt ra từng vệt trắng, chỉ có vài vệt kiếm là chém ra máu.

"Hửm?"

Hoàng Cảnh Hồng nhíu mày:

"Hoành Luyện Pháp? Phật Đạo Kim Thân?"

(Hoành Luyện Pháp: một loại phương pháp luyện tập trong Võ thuật, sử dụng một số bộ phận tấn công nhất định của cơ thể, điều chỉnh tâm lý và suy nghĩ, liên tục đánh vào các vật cứng, để các bộ phận tấn công của cơ thể có thể đạt được khả năng chống chịu đòn nhất định)

Cho dù kiếm thuật của hắn buộc phải né tránh, di chuyển xung quanh dẫn đến phần lớn chiêu kiếm lực sát thương không đủ, nhưng cũng không đến mức chỉ cắt ra được mấy vệt trắng như vậy.

Tuổi nhỏ như vậy mà thân pháp và Hoành Luyện Pháp vậy mà lại song hành với nhau?

Lương Cừ liếc nhìn vết thương trên người.

Đây không chỉ là tác dụng của Long Hổ Kim Thân mà còn có phần của thể phách Trạch Nhung nữa!

Mắt thấy đối phương không động đậy gì, Hoàng Cảnh Hồng thầm than xui xẻo, sớm biết vậy đã không nên chờ lần đấu giá này, để chó con mọc ra răng nhọn.

Lòng tham vô đáy rồi.

"Ngươi tới vây hắn, ta giết hắn!"

Hoàng Tử Ngạn để lại một câu, tiếp tục xông lên.

Hai người phối hợp không kẽ hở.

Một người hoá thành lưới, một người hoá thành xiên cá, định tóm con cá lớn Lương Cừ này!

Một tia sáng xanh đột nhiên xuyên qua phong toả bằng kiếm quang của Hoàng Cảnh Hồng, tựa như rồng nhảy xuống vực sâu!

"Chỉ dựa vào hai người các ngươi, còn chưa đánh bại ta được đâu!"

Bình Luận (0)
Comment