Kiềm quang đầy trời, tựa như đàn rắn khát máu, xé rách màn mưa, đột nhiên xuất hiện.
Xen lẫn bên trong những sợi bạc là đao mang hung hãn ẩn trong đó, tựa như Độc Long cắn về phía cổ Lương Cừ.
Trói buộc bằng lưới đánh cá, vây giết bằng xiên cá, vốn nên là đòn tất sát liền mạch, nhưng trước mắt hai người lại đột ngột xuất hiện một vòng sáng xanh.
Bốn ngón tay của Lương Cừ lướt qua thân thương, khí huyết cuồn cuộn chiếm cứ bên trong đan điền đã lâu, lúc này lại dâng lên như rồng bay, quang mang nhảy nhót trên mũi thương, mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh, chỉ lắc một cái đã đâm rách kiếm cương đang vây tới.
"Không ổn!"
Chỗ cổ tay Hoàng Cảnh Hồng tựa như có khối chì rơi lên đó, con cá lớn bị trói buộc bên trong lưới kiếm chỉ xoay người lắc mình một cái đã biến thành Thương Long màu xanh, trong lúc giãy giụa đã mạnh mẽ xé rách tấm lưới.
Kiếm quang đột nhiên tán loạn.
Lương Cừ đạp một bước về phía trước, người và thương cùng tiến lên, cắt đứt khí lưu, đâm về phía Hoàng Cảnh Hồng đang hết sức sợ hãi.
Quá gần rồi!
Không khí quanh người phảng phất như lạnh lẽo hơn.
Hoàng Cảnh Hồng không cách nào né tránh, cũng không thể nào đón đỡ, hắn thử lui về phía sau, nhưng vô dụng, mũi thương của Lương Cừ không buông tha, đuổi theo sát, không hề để tâm tới đao quang đang lao tới bên cạnh.
Ánh xanh trên mũi thương càng đậm hơn, tiếng gầm gừ của Thương Long vang vọng tận trời cao, phảng phất như đến từ núi sâu cổ xưa.
"Tử Ngạn, cứu ta!"
Đấu pháp không cần mạng này khiến con ngươi Hoàng Cảnh Hồng co rút, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Tử Ngạn.
Nói thì chậm nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, Hoàng Cảnh Hồng nếu chết thì dù có giết được Lương Cừ cũng không có ý nghĩa gì, Hoàng Tử Ngạn ngay lập tức từ bỏ cơ hội, xoay chuyển cánh tay, chuẩn xác bổ về phía trường thương.
Đao thương va chạm vào nhau, Phục Ba Thương bị đẩy lệch đi.
Thoát khỏi nguy hiểm, Hoàng Cảnh Hồng gần như mừng đến kêu ra tiếng, nhưng ánh mắt lại trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Tử Ngạn.
Trong nháy mắt va chạm với nhau, cánh tay của hắn chợt nhẹ đi, toàn bộ đao mang phát ra đều như đâm vào không khí!
Bên trên thương hoàn toàn không có lực! Ngoại trừ nhẹ nhàng chấn động, tựa như là xẹt qua dòng nước vậy.
Đây chỉ là hư chiêu!
Gặp quỷ rồi, nếu không có lực sao lại có thanh thế kinh người như vậy?
Hai bên va chạm vào nhau rồi tách ra, một kích toàn lực khiến cho Hoàng Tử Ngạn mất cân bằng, ngăn ở trước người Hoàng Cảnh Hồng.
Hai tay Lương Cừ nắm cán thương, ngửa ra sau, hai tay phát lực, thân thương làm bằng gỗ ngà voi vẽ ra một vòng tròn lớn, mang theo quang mang lạnh lẽo đánh về phía cổ của Hoàng Tử Ngạn, công thủ thay đổi chỉ trong giây lát!
Hoàng Cảnh Hồng đứng phía sau trợn trừng mắt, bạo phát ra tốc độ nhanh nhất đời này, túm chặt phần gáy cổ áo của Hoàng Tử Ngạn, lùi nhanh về phía sau.
Ầm Ầm.
Ánh xanh xen lẫn với điện quang, giọt máu chậm rãi rơi xuống từ trên mũi thương màu vàng tối, chẳng mấy chốc liền bị nước mưa rửa sạch.
Quần áo rách nát, vải rách rơi xuống vũng nước, trùm lên một tầng bùn nhão.
Hoàng Tử Ngạn chỉ cảm thấy lạnh lẽo ở phần ngực, sau đó là cảm giác đau rát, nếu không phải Hoàng Cảnh Hồng kéo hắn lại, một thương kia gần như đã chém đứt xương sườn hắn rồi!
"Ác độc thật đấy"
Chỉ mới đối mặt, hai người đã phải đỡ lấy nhau, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Sao lại có người có kinh nghiệm chém giết phong phú đến vậy?
Từ trong bụng mẹ đã phải chiến đấu sinh tử với huynh đệ thân sinh sao?
Lương Cừ chuyển động trường thương, chùm tua đỏ tung bay, nước mưa trộn lẫn với máu tươi vẩy ra, không hề muốn cho hai người cơ hội kịp thở, lại một lần nữa nâng thương giết tới.
Đột nhiên tấn công kéo theo lá rụng đang nhẹ trôi trong vũng nước, sức mạnh toàn thân Lương Cừ tựa như dòng nước dồn hết vào thân thương, hắn đạp về phía trước ba bước, sức mạnh tích tụ đến đỉnh phong, sát khí cuồng nộ xông thẳng vào mặt đối phương.
Hoàng Tử Ngạn không có thời gian lo cho đau đớn trước ngực, lật cổ tay, nâng đao lên, nghênh đón trường thương, Hoàng Cảnh Hồng ở một bên tránh sang bên cạnh một bước, đâm mũi kiếm về phía mặt Lương Cừ.
Mũi thương dính vào lưỡi đao, Lương Cừ dùng sức kéo mạnh một phát, ánh lửa chói mắt xen lẫn bên trong hạt mưa bắn ra, máu và nước tích tụ trên chùm tua đỏ bắn lên mặt Hoàng Tử Ngạn. Lực đạo của hắn không giảm, vung Phục Ba Thương ngang qua, nện lên trên thân kiếm của Hoàng Cảnh Hồng đang đâm tới từ bên cạnh.
Hoàng Tử Ngạn liên tục bị trường thương của Lương Cư vung trúng mấy lần liền, hổ khẩu bị đau, cánh tay khẽ run, Hoàng Cảnh Hồng cũng giống thế, suýt chút nữa đã bị nện rơi trường kiếm.
Nước mưa rơi xuống, thấm vào trong miệng, mùi vị khó chịu.
Thương pháp của Lương Cừ rất hung mãnh, mỗi lần bộc phát khiến bọn hắn không khỏi run sợ trong lòng, tựa như một con mãnh hổ không biết mệt mỏi. ...