Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 425 - Chương 425: Không Mạnh (2)

Chương 425: Không mạnh (2) Chương 425: Không mạnh (2)

Lương Cừ đẩy kiếm quang ra, nhờ vào màn mưa, cảm giác toàn bộ xung quanh mình, gần như đều có thể làm được ra tay sau nhưng đến trước.

Hai người trước mắt cho dù là ai đứng ra đơn độc chém giết, đều có thể không chút áp lực mà giết chết bang chủ Kình bang Lưu Tiết.

Nhưng hắn cũng xưa đâu bằng nay.

Trạch Nhung cung cấp sức mạnh, Ứng Long Văn cung cấp thân pháp, Thận trùng cung cấp kinh nghiệm.

Trong mộng cảnh, bất kể trận chém giết nào cũng đều là chiến đấu sinh tử, điều này tạo cho hắn lợi thế không gì sánh được.

Ba thứ này cộng lại với nhau, Lương Cừ chỉ cần dựa vào thủ đoạn bình thường đã có thể đấu ngang tay với hai người này.

Không thể nói hai người này yếu, chỉ có thể nói.

Không mạnh.

"Vô vị"

Lương Cừ một chiêu quét ngang ra, một lần nữa đẩy lùi đao kiếm.

Vô vị?

Hai người Hoàng Cảnh Hồng và Hoàng Tử Ngạn sững người, giây phút hiểu ra liền giận tím mặt, cánh tay nắm chặt chuôi kiếm và cán đao lộ rõ gân xanh, đang định xông lên, chợt thấy sương mù trào ra từ rừng cây ven đường, đậm đặc như sữa trâu, trong phút chốc bao trùm hết thảy.

Sương mù?

Sao lại đột nhiên xuất hiện sương mù?

Sương trắng đậm đặc phảng phất như chất lỏng dính trên đao kiếm, bao trùm quanh người, dày đặc như một màn che màu trắng nặng nề, mỗi khi đao của Hoàng Tử Ngạn kéo ra một khe hở, chỉ trong giây lát, khe hở lại tự động được lấp đầy.

Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng như có còi báo động vang lên, dựa lưng vào nhau, ý đồ dùng khí tức và cảm giác để dò xét cảnh vật xung quanh, lại phát hiện ra sương mù này cực kỳ đặc biệt, ngay cả khí tức cũng cũng có thể che đậy, về căn bản tìm không thấy thân ảnh của Lương Cừ.

Là do tiểu tử kia sao?

Hoàng Cảnh Hồng chau mày:

"Võ học Vạn Tướng?"

"Loại Võ học Vạn Tướng nào có thể tạo ra sương mù lớn như thế?"

"Đã bảo ngươi là không cần chờ rồi, giờ xảy ra chuyện rồi đấy!"

Hoàng Tử Ngạn ấm ức:

"Bây giờ trách ta thì có tác dụng gì? Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao?"

"Có thứ gì bò lên trên chân ta đây!"

Hoàng Cảnh Hồng như con thỏ bị giật mình, đột nhiên nhảy từ dưới đất lên, lại bị kéo lại làm cho lảo đảo, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Hắn cố gắng dùng sức mới tránh thoát được, cúi đầu xuống quan sát, dòng nước xúc tu đã tan ra thành bọt nước, cảnh tượng khi nãy phảng phất như ảo giác.

"Thứ quỷ gì vậy? Ngươi có thấy không?'

Thần sắc Hoàng Tử Ngạn nghiêm túc nói:

"Có thấy"

Hoàng Cảnh Hồng khẩn trương nhìn bốn phía, chỉ nghe thấy xung quanh hình như có âm thanh thủy triều phun trào, tựa như trên trời dưới đất đều có dòng nước đang tụ vào, hắn nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.

"Ta hiểu rồi, là huyễn thuật! Nhất định là huyễn thuật!"

Hoàng Tử Ngạn nghe vậy, suy tư một phen chợt cảm thấy có lý.

Võ học Vạn Tướng nào có thể làm ra cảnh tượng kinh người như vậy? Dẫn động sương mù bao phủ phạm vi xung quanh?

Sương mù, dòng nước, âm thanh thủy triều, chỉ có thể là huyễn thuật! Là kết hợp với mưa to ngày hôm nay mà dẫn dắt ra!

Lại liên tưởng đến việc Lương Cừ đấu giá được mắt vàng...

Hắn sợ hãi kêu lên:

"Đồng thuật, hắn tu luyện đồng thuật, chúng ta trúng chiêu rồi! Nhanh lên, sử dụng pháp môn phá giải đồng thuật!"

Hai người lập tức vận chuyển khí huyết tràn vào Nê Hoàn Cung, dùng thủ pháp thức tỉnh tinh thần đặc thù hòng phá giải huyễn thuật.

(Nê Hoàn Cung: từ giữa 2 chân mày đi vào 3 thốn)

Nhưng khi bọn hắn một lần nữa mở mắt ra, quanh người cũng không có gì thay đổi, vẫn là sương mù tràn ngập, lẳng lặng chảy xuôi.

Hai người đối mặt nhau, trong lòng nặng nề.

Huyễn thuật thật lợi hại!

Phương pháp bình thường vậy mà không phá giải được!

Thân pháp, hoành luyện, thương pháp, huyễn thuật, còn trẻ tuổi như vậy mà gần như không có điểm yếu, trên đời này thật sự có người thiên tư kinh khủng như vậy sao?

Hai người trong làn sương mù nhảy trên tránh dưới, đột nhiên, trường thương đâm rách màn sương, mở ra một vòng tròn lớn.

"Bắt được ngươi rồi!"

Vốn còn đang nhảy trên tránh dưới, Hoàng Cảnh Hồng và Hoàng Tử Ngạn đột nhiên kết hợp lại, ánh đao bóng kiếm đan xen nhau, lưu quang hội tụ thành dòng lũ, đánh vào bên trong sương mù dày đặc.

Khí lưu bay loạn xạ, sương mù dày đặc tán loạn.

Âm thanh thủy triều cuốn tới, ùn ùn kéo đến.

Hai người sửng sốt.

Bọn hắn nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, trông thấy thác nước dọc theo mép bầu trời trút xuống.

Nước mưa màu đen rơi xuống mặt đất, rồi lại từ mặt đất phun lên bầu trời, nước bùn màu vàng va chạm với bọt nước màu trắng, hội tụ thành một bức tường nước, phản chiếu khuôn mặt của hai người một cách vặn vẹo.

Lương Cừ đứng ở trên mặt nước cúi đầu nhìn xuống, tựa như nhìn hai con ếch xanh ngồi dưới đáy giếng.

Hắn tiện tay đánh ra một chiêu, trường thương thuận theo sóng nước trôi trở lại tay hắn, chỉ nghiêng về phía hai người.

"Ta đã nói rồi, chỉ bằng hai người các ngươi, không giết được ta đâu."

Bức tường khổng lồ vỡ vụn, thanh âm như sấm sét rền vang!

Trong làn mây xám lại có một tia chớp đánh tới, thương mang màu đen thẫm bắn ra.

Âm thanh thủy triều cùng tiếng gió gào thét sôi sục, một mảnh đao gãy lượn mấy vòng rồi bay ra ngoài mấy trượng, cắm nghiêng vào mặt đất.

Hoàng Tử Ngạn như diều đứt dây, ngã thẳng xuống, miệng đầy máu tươi, phun ra bắn lên trên tán cây, nhuộm đỏ cả vỏ cây lẫn mặt đất.

Hắn trừng lớn mắt, đối diện với Hoàng Cảnh Hồng ở bên cạnh, con ngươi cũng đang dần tan rã.

Dòng lũ nặng hơn ngàn tấn chậm rãi tản ra bốn phương tám hướng, dung nhập vào trong rừng cây.

Bình Luận (0)
Comment