Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 426 - Chương 426: Ba Người Chết

Chương 426: Ba người chết Chương 426: Ba người chết

Sóng nước từ từ hạ xuống, tản ra hoà về tứ phương.

Đế giày da bò tiếp xúc với mặt đất, nước bùn vàng men theo khe hở bên dưới dần dần dâng lên, chảy ngược lên men theo mao mạch.

Dưới gốc cây sồi.

Hoàng Tử Ngạn toàn thân ướt đẫm, nước mưa men theo cằm hắn nhỏ giọt xuống dưới, chỗ lồng ngực có một lỗ máu xuyên qua từ trước đến sau, khiến người ta nhìn mà phát hoảng, máu tươi tràn ra ngoài nhuộm đỏ nước bùn xung quanh.

Tạch.

Tạch.

Khi đế giày và bùn vàng tách nhau ra phát ra âm thanh dính dớp.

Trong tầm mắt, đôi dày da trâu màu đen xen kẽ đan vào nhau, không ngừng phóng đại.

Đồng tử Hoàng Tử Ngạn chợt run rẩy.

Hắn vươn tay ra túm lấy mặt đất trơn trượt muốn bò về phía trước, dưới thân kéo ra một vệt đất dài, nước mưa chảy về chỗ trũng, trộn lẫn với máu tươi biến thành màu đỏ đen.

"Chạy gì đấy?"

Đế giày da trâu vừa dày vừa cứng đạp lên sau đầu Hoàng Tử Ngạn, dẫn theo nước bẩn men theo mái tóc rối bù chảy vào trong miệng, nghẹt thở đến mức hắn ho ra bóng khí màu hồng.

Một chân Lương Cừ giẫm lên kẻ cầm đao, một mặt giơ tay lên, chỉ về hướng kẻ cầm kiếm còn lại.

"A Uy, đi cắn tên kia đi."

Vòng tay màu xanh trên cổ tay đột nhiên hiện ra vết nứt, khớp chân màu vàng mở ra từng lớp một.

Thiên thuỷ ngô công duỗi thân mình ra, từ mảnh giáp lưng thứ ba vươn ra đôi cánh mỏng trong suốt, nhanh chóng vung lên, đáp xuống sau gáy thi thể, mở rộng miệng.

Quanh vết thương phiếm ánh sáng màu xám, huyết quản màu xanh lam lan ra như mạng nhện.

Hoàng Tử Ngạn trên mặt đất cố gắng mở mắt ra, giữa ánh sáng mờ ảo nhìn thấy một con rết màu xanh đang bay trở lại.

Hắn khó mà tin nổi trên người Lương Cừ vậy mà vẫn còn ẩn giấu độc vật!

Hắn run rẩy giơ ngón trỏ lên, lòng trắng mắt toàn là tơ máu:

"Ngươi không phải là người!"

Huyễn thuật chó chết!

Cho dù là Bôn Mã, Lang Yên hay Thú Hổ đều không làm được!

Cả ngàn tấn nước đủ để tạo ra một mảnh thuỷ vực cỡ nhỏ, từ khoảnh khắc dòng nước nổi lên bao trùm hai người kia, thế cục đã hoàn toàn nghiêng về một phía!

"Đã cho ngươi nói chưa?"

Lương Cừ dùng lực giẫm, giẫm nửa đầu đối phương vào trong hố bùn, nghe tiếng đối phương thổi bong bóng trong nước.

Sinh mệnh lực của Võ sư đúng là ngoan cường, người thường mà bị vết thương nặng đâm xuyên ngực như vậy, cố gắng trụ được một hơi đã là tốt lắm rồi, đối phương vậy mà vẫn có thể nói chuyện lưu loát.

Nếu là uống ít đại đan trị thương, nói không chừng mấy ngày sau lại là một con chó tốt sinh long hoạt hổ.

Mũi chân Lương Cừ hơi nhấc lên, đẩy cái đầu ra khỏi hố nước.

"Hai người các ngươi tên là gì?"

Hoàng Tử Ngạn phun ra một ngụm bọt máu:

"Đắc tội Thuỷ Mộc Giáo, ngươi tất... khụ khụ khụ."

"Quỷ Mẫu là Quỷ Mẫu, lại còn dát vàng lên mặt, hỏi ngươi lần nữa, hai người các ngươi tên là gì?"

"Đại Càn ta sẽ không bỏ qua... khụ khụ khụ..."

"Lại còn Đại Càn nữa, chuyện cả một giáp trước rồi, bách tính cũng đã thay đổi một lượt, ai còn nhớ các ngươi nữa? Các ngươi có thay máu à?"

"Có dám... khụ khụ khụ..."

Đối phương đúng là mạnh miệng, qua lại mấy lần mà không lộ tí tin tức nào, Lương Cừ đạp cả một lúc lâu mà cũng không hỏi ra nổi tên họ.

Kiên nhẫn của hắn có hạn, Phục Ba Thương loé lên.

Hoàng Tử Ngạc ở dưới nước bùn đồng tử tan rã, không còn phát ra tiếng chửi rủa nữa.

Sự thật bản thân mình có thể khống chế nước không thể để lộ được, ít nhất bây giờ không nên.

Hai tên, không thể để cho kẻ nào còn sống.

A Uy quấn quanh cổ tay, đầu đuôi nối nhau, một lần nửa hợp thành một thể.

Hắn lắc lắc chiếc vòng tay màu xanh, Lương Cừ đi tới bên cạnh người còn lại, vươn tay ra tóm lấy bả vai đối phương, lật người lại, ấn vào huyệt Đán Trung, cảm nhận huyết dịch ngưng trệ trong cơ thể, để chúng một lần nữa lưu động trở lại.

(Huyệt Đán Trung nằm ở dưới sườn)

Võ sư một khi chết đi, 'căn nguyên' tự thân sẽ nhanh chóng sụp đổ, lực cản chống lại việc điều khiển nước sẽ giảm mạnh, nước một khi tiến vào cơ thể sẽ mất khống chế.

Chờ đến khi đại đa phần chất độc được tiêm vào tập trung lại chỗ vết thương, một phần nhỏ chảy về toàn thân.

Lương Cừ nhặt trường kiếm rơi dưới đất lên, rạch một vết lên gáy đối thủ, ép ra một phần máu đen, giả bộ trúng độc trong khi chém giết, dù có chảy máu nhưng vẫn có một phần chất độc xâm nhập vào trong cơ thể.

Giấu rất kỹ.

Chỉ cần bản thân hắn không nói ra, đại đa phần mọi người sẽ cho rằng hắn dựa vào độc trùng để đánh lén, may mắn đánh thắng hai người.

Sự gia tăng về cảnh giới đủ để chứng minh thiên phú của hắn, về mặt thực lực không cần lộ ra quá nhiều, thời khắc mấu chốt có thể tấn công bất ngờ, tựa như hai kẻ đang nằm trên mặt đất.

Nếu thực lực bị phát hiện ra từ sớm, vậy người đến sẽ không còn là hai Võ sư Bôn Mã nữa.

Xử ký xong rắc rối, đi ra khỏi rừng cây.

Mưa to trút xuống, vũng nước không ngừng gợn sóng, ánh chớp xẹt giữa mây đen, cả con đường đất không một bóng người.

Ngoại trừ ba người đã chết, thế giới này không có gì thay đổi.

Lương Cừ nhìn chằm chằm một mảng lớn máu đen lan ra từ thi thể không đầu, hắn lẳng lặng tới bên cạnh xe kéo, túm lấy một góc tấm bạt che mưa, mở tung ra.

Củi được xếp gọn vào một chỗ, vài chỗ còn trống, hai cái sọt cá san sát nhau, trong đó trống không, toát ra mùi cá tanh, mấy cái bình sứ nhỏ trong góc nhét mấy đồng tiền rải rác.

Lại nhìn hướng đi của xe, từ huyện Bình Dương đến trấn Nghĩa Hưng, hiển nhiên là do mưa to ảnh hưởng, không thể không sớm về nhà.

Nhặt đầu người lăn lóc bên đường lên, mái tóc trắng hỗn loạn dính đầy bùn.

Ông cụ tuy rằng vẻ mặt kinh hoành nhưng cảm giác thân quen vẫn dâng lên trong lồng ngực, có lẽ là từng nhận phần chia lễ của hắn ở lễ hiến tế Hà Thần.

Chỉ là hôm ấy quá nhiều người, Lương Cừ hoàn toàn không nhớ nổi tên của ông cụ.

Một người muốn sống đến khi thái dương bạc trắng, phải ăn uống mấy chục năm, đi bộ mấy chục năm, trải qua mấy chục mùa xuân hạ thu dông, nhưng giết chết thì chỉ cần một kiếm, hết thảy trong quá khứ đều trôi theo mây khói.

Lạch cạch.

Đống củi lăn xuống đất.

Lương Cừ đẩy hết củi xuống, dọn ra chỗ trống, đặt thi thể ông cụ lên, đồng thời khiêng xác hai kẻ thuộc Quỷ Mẫu Giáo lên, treo bên cạnh xe.

Nhìn quanh một lần nữa, một thân ảnh màu đỏ ở trong rừng vô cùng bắt mắt.

Lừa kéo xe không biết thoát khỏi dây buộc chạy đi từ lúc nào rồi, muốn kéo mấy người đi liền, không thể thiếu sự giúp đỡ của Xích Sơn.

Lương Cừ huýt sáo.

"Qua đây!"

Xích Sơn vung đuôi, vó ngựa cào mặt đất, chậm rì rì đến bên cạnh xe kéo.

Nó gục đầu, bờm ngựa ướt sũng nước mưa, không ngừng khịt mũi, hiển nhiên sau khi bị ngã liền không vui.

Lương Cừ ôm đầu Xích Sơn, vuốt ve cổ nó hai cái, bờm ngựa đỏ tươi trong chớp mắt trở nên sáng bóng mượt mà.

Mở túi da bên người Xích Sơn ra, cặp mắt vàng và quyển trục trong đó vẫn ổn.

Phương hướng Xích Sơn ngã xuống không cùng phía với bình thuỷ tinh và quyển trục, chỉ có quyển trục dính ít bùn, nhưng đều ở lớp ngoài, nội dung bên trong không bị ảnh hưởng.

Hắn lấy một bộ quần áo từ trong túi da ra khoác lên người, Lương Cừ túm lấy giỏ cá treo bên người nó, vỗ nhẹ cằm Xích Sơn, cho nó xem cá vược huyết hồng đang bơi ở trong đó.

"Ta biết ngươi chịu khổ không ít, cá vược huyết hồng hôm nay bắt được đều cho ngươi hết, còn phàn nàn nữa thì không có gì đâu đấy, mau qua đây kéo xe."

Không biết là do Uy hiếp có tác dụng hay là sức hấp dẫn của Bảo Ngư đủ lớn, Xích Sơn bừng bừng hứng trí, lắc lắc đầu đi lên trước cắn lấy dây thừng đang rũ xuống bên xe, chủ động kéo xe.

Lương Cừ bước nhanh, ngồi lên xe kéo chặt dây, khống chế tốc độ của Xích Sơn hướng về trấn Nghĩa Hưng.

Bình Luận (0)
Comment