Mưa rơi như trút nước, ngoài đường rất ít bóng người qua lại.
Lương Cừ liên tục ngăn lại mấy người đi đường đang khoác áo tơi, hỏi thăm mới biết chút manh mối về thân phận của người đã qua đời.
Người đi đường ban đầu bị đầu người dọa cho phát sợ, nói chuyện ngắc ngứ, nhưng sau đó càng nói lại càng thuận mồm.
"Là Triệu lão đầu, ông ấy có một chiếc xe lừa, bình thường rất thích khoác lác về con lừa bảo bối của mình, nói nó còn chịu khổ giỏi hơn nhiều so với con la, tráng kiện hơn nhiều so với con ngựa khỏe mạnh.
Khi trước, về cơ bản đều dựa vào việc bán củi cho người ta để sống qua ngày, đến khi tới trấn Nghĩa Hưng vẫn vậy.
Ta nghe nói, giờ thỉnh thoảng ông ấy cũng xách theo mấy con cá đi bán, bởi không cần giao phí quầy hàng cho nên giá cả rẻ hơn một chút so với người khác, cuộc sống cũng coi như không tệ"
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Người qua đường do dự một lúc, cố nén nỗi sợ hãi, lại nhìn đầu người kia thêm vài lần, dùng sức gật đầu.
"Chắc chắn, không sai đâu, trước kia ta là đồng hương của ông ấy, hai nhà cách nhau có một con đường, về sau lại cùng chạy nạn tới đây"
"Ngươi biết chỗ ở hiện tại của ông ấy ở đâu không?"
"Ừm". Người qua đường nhíu mày suy nghĩ:
"Sau khi đến trấn Nghĩa Hưng, bọn ta cũng không chạm mặt, ta nhớ là ông ấy sống trong một căn nhà nhỏ bằng đất bên cạnh ngõ Hoàng Nê ở phía Đông Nam.
À, nhà ông ấy hẳn là có một chuồng lừa nhỏ, với lại nhà cũng mới xây, đất vàng vẫn còn rất mới!"
"Cảm ơn"
Lương Cừ lấy mấy đồng tiền ra đưa cho người qua đường.
"Không có việc gì, không có việc gì, đa tạ Lương gia, đa tạ Lương gia". Người qua đường nhận lấy đồng tiền, liên tục nói cảm ơn, hắn há to miệng định nói gì đó, sau một hồi do dự vẫn quyết định lên tiếng:
"Lương gia, đừng trách ta lắm chuyện, nhưng Triệu lão đầu này đã xảy ra chuyện gì vậy? Chết như thế... Nếu là chuyện khó nói, ta sẽ không hỏi nữa, không hỏi nữa"
Cũng chính vì tướng mạo anh tuấn của Lương Cừ, hơn nữa phẩm hạnh cũng tốt, cho nên hắn mới dám hỏi vấn đề này.
Nếu đổi lại thành người khác, trời mưa to còn bị chặn lại để phân biệt đầu người, nói không chừng sẽ bị dọa cho vỡ mật, về nhà khéo phải bệnh nặng một trận.
"Vì ta mà chết, không cẩn thận liên luỵ đến ông ấy, dù sao cũng phải để người nhà ông ấy biết."
Người qua đường yên lặng, há hốc mồm, khom người thi lễ:
"Lương gia cao thượng"
"Vốn nên như vậy, có gì mà cao thượng hay không cao thượng"
Lương Cừ lắc đầu, kéo dây cương đi về phía ngõ Hoàng Nê.
Nhìn theo chiếc xe rời đi, người qua đường thở dài một hơi:
"Aiz, Triệu lão đầu đúng là số khổ, con trai lớn chết trong tay Tinh quái, nhất định làm cô hồn dã quỷ, khó khăn lắm mới ổn định lại được... Thế đạo đúng là không yên ổn mà"
Lỗ tai Lương Cừ khẽ động, tăng nhanh tốc độ.
Xe kéo đi vào ngõ hẻm Hoàng Nê ở phía Đông Nam trấn Nghĩa Hưng, vòng qua từng nhà một.
Một căn nhà bằng đất nhìn vẫn còn mới, bên trong có một chuồng cỏ, có rãnh ăn đập vào mắt.
Tám chín phần mười chính là nhà này.
Cốc cốc cốc.
"Mở cửa đây, ai thế"
Thiếu niên mặc khoác áo tơi, đội mưa đi ra nâng chốt cửa lên, thấy Lương Cừ liền vô cùng kinh hỉ:
"Lương gia! Lương gia, sao ngài lại tới nhà thế này?"...
Tin buồn đột nhiên xuất hiện khiến người một nhà đều tụ lại ở cửa ra vào.
Thiếu niên mười hai mười ba tuổi, lão phụ trên năm mươi tuổi, phụ nữ trung niên ôm theo bé trai bốn năm tuổi.
Tổng cộng bốn người.
Nếu như đại nhi tử của Triệu lão đầu theo lời người qua đường kia không chết, thì đây chính là một nhà bốn nam đinh, hai lao động khỏe mạnh, một người trẻ tuổi, tương đương với một nhà thịnh vượng rồi.
Lương Cừ bỏ túi tiền trong tay xuống, bên trong là toàn bộ số bạc hắn mang theo trên người, ước chừng hơn 40 lượng.
"Xin hãy bớt đau buồn, con lừa kia hẳn không tìm về được nữa, trong túi tiền này khoảng chừng 42 lượng bạc, đủ để mua một con lừa lớn mới, ngày thường dùng để kéo hàng có thể kiếm không ít tiền, cũng coi như là một công việc.
Còn lại bao nhiêu thì dùng để chi tiêu qua ngày. Nếu có người tới đòi thì nói tiền này là do ta cho, trên trấn Nghĩa Hưng này sẽ không ai dám động vào đâu.
Nếu như có ý định học võ, có thể đến Võ quán Dương thị tìm ta"
Chân trần không sợ mang giày.
Những người như Trương nấm đầu hết ăn lại nằm, da mặt dày, thêm vào đó lại khoẻ mạnh, không làm sao trừ khử hết được.
Nhưng có lời của Lương Cừ, những tên lưu manh như vậy cũng không dám tới cửa, bằng không hắn chẳng phải tốn công lăn lộn bao lâu nay sao.
Hơn 40 lượng, cũng đủ cho một nhà trước mắt vượt qua giai đoạn mất đi lao động chính này.
Về phần học võ, muốn trở thành Võ giả khả năng không lớn lắm.
Lương Cừ nhìn qua liền biết căn cốt của thiếu niên kia, nhưng học hai chiêu dùng để dọa người vẫn là có thể.
Mấy người nén lại bi thương, liên tục cảm ơn, Lương Cừ nào dám nhận, chỉ để lại mấy câu rồi vội vàng rời đi luôn, mang theo thi thể, chuyển tới Hà Bạc Sở đổi công.
Phủ nha mới của Hà Bạc Sở nằm ở khu vực ven sông giữa trấn Nghĩa Hưng và huyện Bình Dương.
Phong cách về cơ bản không khác mấy so với huyện nha, đều là trái văn phải vỏ, cách cổng không xa có thêm một bến thuyền mới, cắm cọc gỗ trên đó, đậu đầy thuyền nhỏ của quan viên Hà Bạc Sở.
Một bên khác của phủ nha, Lương Cừ còn nhìn thấy hai con trâu lớn lạ hoắc đang đi lại ở gần đó, gặm cỏ dưới mưa.
Con trâu kia có sức lực rất lớn, cao ít nhất một trượng, bắp thịt cả người phồng lên, trong lúc đi lại, mặt đất hơi chấn động, khiến rắn nước trốn ở trong cỏ cả kinh nhanh chóng chạy trốn.
Một cặp sừng của bọn chúng không giống như sừng trâu nước, cũng không giống như sừng trâu vàng, ngược lại giống sừng bò xạ hơn, lớp lông tơ ngắn toàn thân được nước mưa cọ rửa trở nên bóng loáng, hiển nhiên được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Thấy có người tới, hai con trâu cùng ngẩng đầu, kêu hai tiếng, vung vẩy cái đuôi, nước mưa bắn ra tung tóe.
"Trâu Khai Hà?"
Lương Cừ nhớ tới hồ sơ giới thiệu trong Hà Bạc Sở.
Trâu Khai Hà, tính cách nhu thuận, trời sinh sức lực lớn, thường dùng để kéo cày, chỉ là nó không phải dùng để cày ruộng mà là để mở đường sông.
Hai con trâu Khai Hà này đủ để trong mười ngày mở ra một đường sông từ huyện Bình Dương thẳng đến trấn Nghĩa Hưng.
Trước kia chưa từng thấy qua, hẳn là Hà Bạc Sở mới có ý định mở đường sông cho nên kéo từ nơi khác đến?
Lương Cừ suy đoán, bước chân vẫn không ngừng, xách theo hai thi thể bước qua cửa lớn của Hà Bạc Sở.
Rất nhiều người xì xào bàn tán.
Kết quả lần so đấu bơi lội sau hội đấu giá như mọc cánh, sớm đã bay khắp toàn bộ Hà Bạc Sở, dù là người nhìn thấy hay không nhìn thấy, đều vẫn còn như mới.
Không ngờ rằng, người trong cuộc quay đầu lại mang theo hai thi thể trở về.
Tình huống gì đây?
Không để ý đến ánh mắt mọi người, Lương Cừ bước nhanh về phía bên trái, căn cứ trên tấm biển ở ngoài cửa, tìm tới phòng Quyển Độc mới.
Người quen cũ là Lý chủ bộ cùng một vị đồng liêu khác đang phân loại quyển độc, hay tin Lương Cừ giết chết hai cao thủ của Quỷ Mẫu Giáo liền nhanh chóng chạy tới thông báo cho Nhiễm Trọng Thức.
"Tiểu tử này giỏi đấy, vừa so đấu bơi lội xong đã mang theo hai đầu người tới?"
Người chưa tới nhưng âm thanh đã tới trước, Nhiễm Trọng Thức nhảy xuống từ tầng trên, ngồi xổm bên cạnh hai thi thể kiểm tra mạch đập.
"Đều chết hết rồi sao? Không còn ai sống à?"
"Không có"
Nhiễm Trọng Thức không hoài nghi gì.
Cường độ khí tức còn sót lại của thi thể chứng minh hai người này không còn nghi ngờ gì nữa chính là hai Võ sư Bôn Mã thượng cấp, hai đánh một mà còn có thể giành được chiến thắng, nhất định là một trận ác chiến gian nan, quả đúng là khó mà giữ lại người sống được.
Lại nhìn một người trong đó phía trên cổ có vết châm độc, có khả năng phải giở chút thủ đoạn, nhưng cho dù có là như vậy cũng đã vô cùng giỏi rồi.
Hỏi thăm qua địa điểm, nội dung đại khái, Nhiễm Trọng Thức gật đầu.
"Đúng là phong cách của Quỷ Mẫu Giáo, động cơ cũng rất phù hợp, ngươi có bị thương không?"
"Chút vết thương nhỏ thôi"
"Thật sao?"
Nhiễm Trọng Thức đánh giá Lương Cừ từ trên xuống dưới, thấy hắn quả thật không có gì đáng ngại, đánh giá trong lòng lại cao hơn một bậc.
Hắn phất tay, hai thi thể được người chuyển đi.
"Một mình ngươi độc chiến với hai Võ sư Bôn Mã thượng cấp, sau khi báo cáo lên trên, có khả năng lại nhận được một đại công!"
"Hai người đều chết hết rồi, việc nghiệm chứng thân phận sẽ không có gì khó khăn chứ?"
"Trước kia thì có, nhưng giờ thì đơn giản, việc này vẫn là Kha Văn Bân gần đây phát hiện ra, máu của người Quỷ Mẫu Giáo sẽ phát sinh phản ứng với nước ngải cứu, làm thay đổi màu sắc"
Ngải cứu?
"Sao lại như vậy?"
Lương Cừ rõ ràng, ngải cứu chỉ là một loại thực vật vô cùng phổ biến, đâu đâu cũng thấy, dùng để đuổi muỗi rất tốt.
"Bọn ta đoán rằng có thể liên quan tới khả năng trừ tà của ngải cứu"
"Trừ tà?"