Năm ngón tay Lương Cừ hơi cong lại, nắm lấy chiếc gương đồng hoa văn hình thú trước mặt.
Mặt kính như nước, ánh bạc hiện lên, một đôi mắt hiện ra kim mang óng ánh, phảng phất như có dung nham chảy xuôi ở sâu bên trong, uy áp nặng nề như núi cao ngưng tụ.
Mắt vàng răng tuyết!
Ánh mắt Lương Cừ khẽ động.
Suy đoán khi trước không hề sai, hai mắt của Kim Tinh Thú rất có hiệu quả đối với hắn!
Ánh mắt quét một vòng, vạn vật vạn việc càng thêm rực rỡ.
So với lúc trước, dường như thế giới trước đó đều tràn ngập tử khí âm u.
Một con nhện chân dài đang nhả tơ dệt mạng ở góc xà nhà, phần bụng của nó chuyển động, tất cả các chi tiết đều rõ ràng rành mạch.
Mấy con muỗi bị dính trên tơ nhện còn chưa chết, đôi cánh của chúng giãy giụa một cách bất lực.
Chỉ xét về mặt thị lực đã có sự tăng lên nhất định, chỉ là, điều Lương Cừ muốn cũng không phải là những thứ này.
Lá gan mở khiếu ở mắt, đột phá ải Phủ có thể khiến cho mắt sáng, sau khi Lương Cừ đột phá cảnh giới, thị lực đã đạt đến mức người thường khó mà với tới được, nhìn thấy quỹ tích bay của con muỗi trong không trung cũng không tính là gì.
Tác dụng của mắt vàng tuyệt đối không chỉ có như thế.
Phương diện khác...
Uy áp?
Hay là cái gì đó khác?
Lương Cừ đối diện với bản thân mình trong gương, càng nhìn, lông mày càng nhăn chặt lại.
Tác dụng còn có thể chậm rãi thăm dò, chỉ là một đôi mắt vàng này...
Nhìn thì có vẻ rất ngầu nhưng lại cực kỳ bắt mắt, để vậy đi ra ngoài, nếu nói hắn chưa từng tu luyện đồng thuật cũng sẽ không ai tin.
Lương Cừ nhắm mắt lại, vận chuyển Vạn Thắng Bão Nguyên, tĩnh khí nội thị, thu liễm lại từng tia từng sợi khí tức ở hai mắt.
Ánh vàng trong hai mắt chậm rãi tiêu tán, chỉ để lộ ra một vòng ánh vàng mờ mờ ở vành mắt.
Không đủ, còn chưa đủ.
Lương Cừ lặp đi lặp lại thử, mắt vàng càng ngày càng ảm đạm, mãi cho đến khi khí tức hoàn toàn bị thu liễm thì ánh vàng mới hoàn toàn biến mất, nhưng khi đối diện với gương đồng, hắn vẫn cảm thấy có chỗ khác biệt so với lúc trước.
Ánh mắt của một người thường sẽ đại diện cho tinh khí thần của người đó, là cửa sổ để nhìn thẳng vào nội tâm.
Mỗi thời điểm sẽ để lộ ra sắc thái hoàn toàn khác biệt.
Dâng trào, nhiệt huyết, rụt rè, khiếp sợ, trong sáng, đều không giống nhau, ấn tượng đem lại cho người khác lại càng bất đồng.
Con mắt của hắn càng đen, càng sáng hơn.
Dường như... càng đẹp mắt hơn?
Lương Cừ hoài nghi bản thân mình có phải đang quá tự luyến hay không, rõ ràng khuôn mặt không có sự thay đổi nhưng cảm giác đem lại cho hắn lại là như thế.
Sắc trời ngoài phòng đã dần tối, sau khi mưa to nửa ngày trời giờ đã chuyển thành mưa phùn rả rích, tạo thành từng chuỗi hạt mưa đứt quãng ở dưới mái hiên.
Vô Chi Kỳ là Thủy Quân, muốn biết mắt vàng còn có năng lực gì khác hay không, đương nhiên không thể không xuống nước được.
Lương Cừ đi xuyên qua hành lang, tiến vào sương phòng phía Tây của Tam tiến viện, đi về phía hồ nước.
Từ sau khi xây xong hồ nước, sương phòng phía Tây liền liên thông với hồ nước, cầu tàu vươn ra từ trong phòng, bên dưới là hồ nước, có chút ý vị của lâm viên Tô Châu.
Trong hồ, lão Trai Tượng khép lớp vỏ lại, nằm im không động đậy.
Liên tục vài ngày không có ánh mặt trời, lão Trai Tượng cũng không hăng hái lắm, nhiều lần nhìn thấy nó đều đang khép vỏ, có lẽ là đang nghỉ ngơi.
Mấy con cá con nhìn thấy bóng người đi lại trên tấm ván gỗ, nhao nhao tụ tập lại.
Lương Cừ nhìn chằm chằm mấy con cá con một lúc, một cảm giác thần thánh quanh quẩn trong lòng.
Suy nghĩ khẽ động, ánh vàng lại xuất hiện, thần quang như đuốc, uy áp cực đại phủ kín đất trời.
Lão Trai Tượng dưới hồ nước giật mình bừng tỉnh từ trong mơ, vô thức muốn trốn vào bên trong mạch nước ngầm, nhưng khi đang chuyển động đột nhiên phát hiện thấy Lương Cừ đang ở bên trên ván gỗ, toàn thân nó liền run lên.
Lại là tiểu tử này bày trò!
Ở dưới sông cả ngày phải lo lắng yêu thú, ngư dân, đêm nào đi ngủ cũng không được yên ổn, giờ đến hồ nước cũng vẫn ngủ không ngon, vậy chẳng phải phí công chuyển nhà rồi sao?
Lão Trai Tượng sợ bóng sợ gió một hồi, không ngừng oán thầm.
Lương Cừ không biết lão Trai Tượng đang suy nghĩ gì, hắn nhìn mấy con cá con đang đứng yên bất động phía dưới kia, cảm giác càng trở nên mãnh liệt hơn.
Dường như, hắn có thể điều khiển được bọn chúng.
Lương Cừ chỉ về phía bên kia hồ nước, một cảnh tượng khó tin xuất hiện, đám cá con vậy mà lại xếp thành một hàng, đồng loạt quẫy đuôi bơi về phía Bắc của hồ nước.