Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 432 - Chương 432: Thúc Đẩy (2)

Chương 432: Thúc đẩy (2) Chương 432: Thúc đẩy (2)

Lão Trai Tượng ở cạnh bên hoài nghi mình nhìn nhầm, di chuyển tới gần hơn chút nữa.

Chỉ thấy Lương Cừ lại chỉ trở về, đám cá con lại một lần nữa bơi trở lại!

Lão Trai Tượng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cho dù nó không có mắt cũng không có mồm.

Nó không nhìn nhầm.

Đám cá con thật sự đang nghe theo hắn chỉ huy!

Mưa phùn rơi xuống nước, trong hồ nước hiện lên từng gợn sóng lăn tăn.

Lương Cừ đột nhiên hiểu ra sự thay đổi của mình.

Suy nghĩ của hắn lại xoay chuyển, đám cá con liên tục tứ tán, hợp lực với nhau đẩy một mảnh lục bình trôi nổi đi tới bên cạnh tấm ván.

Thì ra là thế!

Một khi mở ra mắt vàng, bản thân vậy mà có thể điều khiển được sinh vật phổ thông sống dưới nước!

Không biết chỉ có thể điều khiển được lũ cá con, hay là...

Đầu hắn chuyển động, nhìn về phía lão Trai Tượng đang mở ra lớp vỏ lớn.

"Lão Bối!"

"A?"

Lão Trai Tượng ngây người, một cặp mắt vàng óng ánh như mặt trời đột nhiên xuất hiện bên trong thức hải của nó, uy áp mênh mông khiến nó hoảng hốt biến sắc, nó vùng vẫy tránh thoát ra, sợ hãi kêu lên.

"Đây là thứ gì!"

Mối liên hệ mơ hồ ấy trong nháy mắt liền đứt gãy.

Lương Cừ lập tức xác định được hiệu quả của mắt vàng là có phạm vi và điều kiện.

Thực lực quá cao khẳng định không điều khiển được, chỉ là phạm vi cụ thể ở đâu còn chưa biết rõ, phải tới sông thử xem.

"Lão Bối, vừa nãy ngươi cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy thế nào?"

Uy áp tiêu tán đi, lão Trai Tượng không kịp kinh ngạc, bị hắn hỏi như vậy liền rơi vào trầm tư:

"Vầng mặt trời kia vừa xuất hiện, tựa như nên nghe theo lời của ngươi, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa như là chuyện đương nhiên vậy"

Lão Trai Tượng nói ra những từ mà đến bản thân cũng cảm thấy không thể tượng tưởng nổi.

Những chữ này đại biểu cho thứ gì đó quá sâu sắc.

Cho dù là dị chủng thượng cổ, dựa vào uy áp của huyết mạch, có lẽ có thể dọa sợ được nó, nhưng tuyệt đối không làm được việc điều khiển được nó, càng sẽ không có cảm giác 'là chuyện đương nhiên" được.

Ngay cả Chân Long chuyển thế cũng không làm được!

Tên này, rốt cuộc có lai lịch gì?

Viên hầu, mắt vàng...

Qủa thật chưa từng nghe nói qua.

Lão Trai Tượng càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt.

"Cảm giác mãnh liệt lắm không?"

Lão Trai Tượng trầm tư một hồi:

"Yếu"

Mới đầu tiếp xúc có hơi dọa người nhưng nó chỉ hơi vùng vẫy một chút đã thoát khỏi ảnh hưởng, cũng không có ràng buộc gì quá lớn.

Lương Cừ gật đầu, buông bỏ khống chế đối với mấy con cá nhỏ, để bọn chúng tự do bơi lội.

"Đừng sử dụng năng lực này trước mặt Yêu thú, nếu không sẽ chuốc họa vào thân"

Lão Trai Tượng có ý tốt khuyên bảo.

Ở chung với nhau cũng được một thời gian, mặc dù Lương Cừ thường xuyên làm ra những chuyện nó không hiểu thấu được, nhưng vẫn là một người tốt.

Lắc lư dưới sông, phơi nắng dưới ánh mặt trời trong hồ nước, thỉnh thoảng có mấy Thủy thú tới giao lưu trao đổi, tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống khổ cực trước đây, ít nhất còn có đối tượng để trêu đùa.

"Yên tâm, trong lòng ta có tính toán"

Tinh quái có huyết mạch càng tốt, sau khi ăn vào có khả năng nhận được ích lợi càng lớn, nếu như ở dưới sông nước sử dụng năng lực này lung tung, nói không chừng sẽ bị Đại Yêu nào đó để mắt tới.

Lương Cừ ngẩng đầu, giữa mây đen mơ hồ lộ ra một tia ánh hồng.

Sắc trời đã tối.

Hội đấu giá kết thúc vào buổi trưa, sau đó còn giao đấu, rồi đi lĩnh công, lại tính thời gian sắc thuốc nữa, giờ cũng đã tối.

Huống hồ còn có một môn Võ học còn chưa học, ngày mai xuống sông cũng không muộn.

Lương Cừ trở lại tĩnh thất, lấy quyển Võ học trung thừa Lôi Tự Ấn Pháp miễn phí có được nhờ so đấu chiến thắng kia ra.

Bóc bỏ lớp sáp ở mép, mở quyển trục ra nhìn lướt qua một lần.

Đây là bộ Võ học Vạn Tướng đầu tiên mà hắn học, đặc biệt lại là Lôi tính tương đối thực dụng.

"Có phần giống như Chưởng Tâm Lôi, ồ? Còn có một phần thân pháp... ngược lại khá là kì lạ, liệu có thể kết hợp với Ứng Long Văn không nhỉ? Chờ đến đêm vào trong mộng cảnh thử một lần xem sao"...

Dưới bếp, Trương đại nương bưng bát đũa tới.

Vì tiện cho việc dọn dẹp, mỗi lần ăn cơm, Lương Cừ đều là đến nhà bếp ăn, đỡ phải bê tới bê lui.

Lão hòa thượng đi vào bếp, ngồi xuống chỗ đối diện.

Lương Cừ xới cơm vào trong chén, theo thói quen hỏi một câu có thu hoạch gì không, nhận được câu trả lời giống như trước đây.

"Không có"

"Đại sư cũng không cần phải quá chấp nhất với một bản kinh thư như vậy, ngày thường nên ra ngoài nhiều hơn, khổ nhàn kết hợp mới tốt"

Ngày nào lão hòa thượng cũng vùi đầu nghiên cứu Duy Thức Luận, không đến mức mất ăn mất ngủ, nhưng chân cũng không bước ra khỏi nhà.

Đến mức ngày nào Lương Cừ cũng chỉ có thể ở thời điểm ăn cơm nhìn thấy lão, cảm giác tồn tại bị hạ thấp không ít.

Bộ não bên ngoài của hắn cũng cần phải nghỉ ngơi.

"Được"

Bình Luận (0)
Comment