'Vạn Thắng Bão Nguyên' có Minh nguyên kình, 'Hàng Long Phục Hổ Kim Cương Kinh' có Long hổ kim cương kình.
Hai thứ đều tốt, nhưng công pháp lại vẫn chưa tu hành đến bước đó, không dùng được nửa phần, đúng lúc dùng Lôi minh kình trong lúc quá độ.
Chỉ tiếc rằng, so đấu bơi lội một lần, lần tới lại tìm người so đấu chắc sẽ không có ai đáp ứng, muốn hố người ta cũng chỉ có thể hố một lần thôi.
Thu về tâm tư, Lương Cừ nhắm hai mắt lại.
Ánh điện quang chớp lóe giữa đất trời, tiếng sấm tựa như hàng vạn con ngựa lao nhanh giữa bầu trời, để lại ấn tượng nhàn nhạt trong lòng.
Quan sát Lôi tượng. ...
Trên bến thuyền, các ngư dân đang neo thuyền, vận chuyển sọt cá.
Trong trại cá không thấy bóng dáng của Lâm Tùng Bảo đâu, đổi thành hai người trẻ tuổi khác, đúng lúc đang cân cá cho người ta.
Bên ngoài thanh âm ồn ào, trong lúc đó còn truyền đến tiếng cười lớn của các ngư dân, một ngư phu sợ người ta cân hụt nhưng lại không muốn bỏ lỡ náo nhiệt, kiễng chân lên, cái đầu thò ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Trần Nghĩa đang xách hai sọt cá lớn liền lớn tiếng gọi.
"Trần ca, hôm nay đánh được nhiều cá thế? Có hàng tốt gì không? Có hàng tốt thì chỉ đường cái nhé!"
"Có, sao có thể không có được, thấy chưa!"
Trần Nghĩa tóm một con cá lớn phiếm ánh bạc từ trong sọt ra, cái đuôi của nó quẫy loạn lên văng ra bọt nước.
Người ngư dân kia kinh ngạc, trước tiên quay đầu lại liếc nhìn sọt cá rồi lại ló đầu ra hô to.
"Cá hồi vân vàng!"
"Đệt, 'Danh mục các loài cá' Lương gia lấy từ Hà Bạc Sở dán ngay trên tường, ngươi xem cho có à? Cá chép cát bạc! Một cân thịt giá trị một lượng hai đồng!"
"Bảo sao, thế thì một cân chẳng phải tận mấy lượng liền à?"
"Ngươi váng đầu à, nói linh tinh cái gì đấy?"
"Không không, một con chẳng phải mấy lượng liền à?"
"Chắc bảy tám lượng, nhắc đến thì hôm qua ở bến thuyền Bình Dương ta còn thấy Lương gia vừa bơi vừa bắt được cá vược huyết hồng, tận sáu bảy cân liền, ấy mới là to!"
Có người xen ngang.
"Sao Bảo ngư chúng ta bắt được lại nhỏ như vậy nhỉ."
"Một cân cá mười cân lực, Bảo ngư thì phải gấp mười lần, một cân cá một trăm cân lực! Cả người ngươi từ trên xuống dưới có bao nhiêu thịt? Muốn bắt Bảo ngư lớn ấy hả? Chúng ta không có cái mệnh đấy đâu!
Ngươi không phát hiện ra là nơi chúng ta đánh cá xa hơn thì số lần lưới rách cũng nhiều hơn sao? Nói không chừng là con Bảo ngư nào đấy chui ra ngoài rách lưới của ngươi đấy!"
"Lời này của ngươi nói mà cứ làm ta ngứa ngáy cả lòng, như thể ném bạc đi mất ấy."
Người qua đường túm lấy vạt áo, rũ mày, vừa nghĩ đến trong lưới của mình có khả năng từng có Bảo ngư là buồn đến không chịu nổi.
"Không thể nói như vậy được, năm trước Lão Trần, Trần Khánh Giang ấy, không phải từng bắt được một con cá chép lưng xanh lớn sao, trời đông giá rét nhảy xuống nước đập một gậy làm cho nó bất tỉnh luôn, lực lớn hơn nữa thì cũng đánh ra được bọt sóng chứ? Phải xem ngươi có dám hay không."
"Đấy nào phải là cá, là mấy chục lượng bạc đấy, ta nhất định là dám rồi!"
Trần Nghĩa khinh thường:
"Hừ, giờ ngươi đang ở trên bờ đương nhiên là dám rồi... Ôi, Lương gia! Lương gia đến rồi!"
Lương Cừ vừa đến bến thuyền liền nghe thấy có người gọi hắn, hắn cười đáp:
"Náo nhiệt thế, bắt được thứ tốt à?"
"Cá chép cát bạc! Ít cũng phải bảy lượng!"
"Không tệ."
Lương Cừ đi qua đó liếc nhìn, đúng là cá chép cát bạc.
Khoảng thời gian trước hắn bỏ ra hai đồng bạc mua một quyển 'Danh mục các loài cá' ở Hà Bạc Sở, ghi chép các loại Bảo ngư thường thấy, một nửa là hình một nửa là chữ.
Sau khi đọc xong hắn liền dán dưới mái hiên căn nhà nhỏ trong trại cá, ai cũng có thể xem, không biết chữ cũng nhận ra được, người biết chữ thì dạy mọi người cách đọc tên.
Tương đối hiệu quả.
"Đấy là nhờ phúc của Lương gia."
Trần Nghĩa dẫn Lương Cừ vào quán trà.
"Lương gia mau ngồi đi, ta mời trà."
"Trần Nghĩa thúc, nếu bán cá thì không nên tìm ta, tới Võ quán tìm sư huynh của ta là được."
Cá chép cát bạc cực nhiều xương, khi ăn vô cùng rắc rối, Lương Cừ không thích lắm.
"Được."
Trần Nghĩa vừa nói vừa lấy ra hai đồng, để tiểu nhị dâng trà lên.
"Nhưng ta không phải tới để bán cá, chỉ muốn để Lương gia ngồi thêm một lúc, chờ xem trò vui."
Lời này vừa nói ra mọi người đều hưởng ứng.
"Đúng đúng đúng, cực thú vị!"
"Đúng là nên đợi, không nên bỏ lỡ!"
"Trò vui này có liên quan đến Lương gia ngài đấy!"
Có liên quan đến ta?
Lương Cừ nghe vậy mà thấy lạ, dù sao hắn cũng không vội ra khơi nên liền ngồi trong quán trà một lúc với mọi người tám chuyện thường ngày luôn.
Câu kia nói thế nào ấy nhỉ, tới từ đâu... thì đi tới đó.
Chưa đến một khắc.
"Tới rồi tới rồi, trò vui tới rồi!"
"Lương gia mau nhìn kìa!"
Luương Cừ đứng dậy, thuận theo hướng mọi người chi tay nhìn về phía sông nước, bất chợt nhìn thấy một vệt nước trắng xóa từ xa hiện ra, từ xa tới gần, tựa như một con cá biết bay.
Chờ đã, kia là...
Vệ Thiệu?