Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 441 - Chương 441: Có Chút Tâm Đắc (2)

Chương 441: Có chút tâm đắc (2) Chương 441: Có chút tâm đắc (2)

Chương 441: Có chút tâm đắc (2)

Đại Thuận có gia vị phong phú, nhưng không rẻ đến mức có thể tùy tiện mua được như ở hậu thế.

Chỉ loại mỡ bò kia thôi, gia đình bình thường sao có thể nỡ dùng một khối lớn đến vậy, càng chưa bàn tới ăn xong liền bỏ đi.

"Ừm, một nồi lẩu nếu chỉ tính riêng nguyên liệu, cộng lại đại khái khoảng 1-2 đồng"

Gia vị và dược liệu không khác nhau, chỉ có cách dùng và phương pháp bào chế là bất đồng, dược liệu đắt cỡ nào thì gia vị đắt cỡ đó.

Lương Cừ chọn lựa gia vị dùng cho bản thân mình ăn, về giá cả sẽ không rẻ.

Nồi lẩu trước mắt này nếu là đi mua, trên thực tế chính là ẩm thực của 'người giàu'.

Muốn mở tửu lâu bán lẩu ở trấn Nghĩa Hưng khó mà hồi vốn được, phải mở ở huyện Bình Dương.

Hạng Phương Tố ngẩng đầu lên nói:

"A Thủy, có từng nghĩ qua việc bán công thức không?"

"Từng nghĩ qua, chỉ là chưa nghĩ ra nên bán như thế nào, cũng tạm thời không có thời gian đi tìm người"

Công thức nấu lẩu cũng không phải là thứ gì đặc sắc lắm, Võ Giả với đầu lưỡi mẫn cảm có thể dễ dàng phân biệt ra công thức cơ bản.

Trở về tự bản thân làm thử một lần, không biết chừng còn có thể làm ra hương vị tốt hơn nữa.

Chủ yếu thắng ở mới lạ.

Đại Thuận hiển nhiên đang ở thời kỳ phát triển mạnh, xã hội ổn định, càng ngày càng mở rộng ra ngoài, chủng loại gia vị tăng vọt, đủ loại đồ ăn ngon xuất hiện liên tục không ngừng.

Nhưng dạng 'gộp nhiều loại gia vi' như nồi lẩu này tạm thời không có ai dám tùy tiện làm thử.

Nói là bán công thức, không bằng nói là bán ý tưởng.

"Bán cho ta đi!". Hạng Phương Tố đặt đũa xuống:

"Cha ta thích ăn ngon, ở phía Bắc còn đặc biệt mở một nông trường, hàng năm thịt dê bò đều ăn không hết, riêng ở Đế đô thôi đã có bảy tửu lâu của riêng nhà mình, ngươi bán công thức cho ta, trở về ta để cha ta thử xem, việc kinh doanh có khả năng sẽ không tệ"

Đám người Nhiễm Trọng Thức đồng loạt gật đầu.

Lần tụ họp trước, hơn phân nửa món ăn là do Hạng Phương Tố lo liệu, chính vì ở phương diện ăn uống hắn làm tốt nhất.

Lương Cừ do dự một hồi rồi nói:

"Cũng được, chỉ là Hạng đại ca muốn mua thế nào?"

"Huynh đệ với nhau không hùn vốn kinh doanh, dễ ảnh hướng xấu tới tình cảm, chúng ta không tính chuyện chia phần, làm không cẩn thận khéo sau này nhìn nhau cũng thấy ghét, ngươi nói một con số đi, ta sẽ mua lại công thức của ngươi, tuyệt đối không trả giá. Sau này, nếu ngươi muốn mở tiệm có thể lấy công thức để sử dụng, nhưng đừng bán lại cho người khác."

Lương Cừ ngẫm nghĩ, báo ra một cái giá thăm dò:

"Năm trăm lượng?"

Hạng Phương Tố sững sờ, hắn cũng do dự.

Tự mình báo giá, nếu như Lương Cừ đồng ý, về sau kinh doanh phát đạt, khó đảm bảo không gây ra chuyện không vui, cảm thấy mình bị hố.

Đối phương nếu tự ra giá sẽ không có vấn đề này, mọi người đều không phải là trẻ con, phải tự chịu trách nhiệm với bản thân, có hối hận thì hối hận thôi, cũng không đến mức nảy sinh hiềm khích.

Chỉ là...

Năm trăm lượng, quá thấp.

Hạng Phương Tố không nói gì, chỉ vươn tay ra đẩy lên trên.

"Vậy... Một ngàn lượng?"

Hạng Phương Tô lại nâng tay tiếp.

"Ặc..."...

Trên bến thuyền, lòng bàn tay Lương Cừ vuốt ve lớp ngân phiếu dày cộp trong ngực, không dám tin tưởng.

Năm ngàn lượng!

Một công thức nấu lẩu lại bán được năm ngàn lượng!

Một ý tưởng thôi lại kiếm được nhiều tiền như vậy?

Võ học trung thừa Lôi Tự Ấn Pháp cũng mới chỉ 3400 lượng, một công thức nấu lẩu thừa đủ để mua một bộ Võ học trung thừa!

Lương Cừ hoài nghi mình mở ra một con đường mới tinh – Đại Thuận tiểu đương gia!

Nhắc đến thì hắn vẫn còn một cái công thức gà rán nữa, không biết Hạng Phương Tố có mua không?

Ôm theo một khoản tiền lớn, tâm tình Lương Cừ vô cùng vui mừng, sau khi tham gia hội đấu giá xong, túi tiền bên hông hắn đã xẹp lép, cả người trên dưới cộng lại chỉ vỏn vẹn có 300 lượng.

Nay túi tiền lại phồng trở lại, còn phồng hơn rất nhiều so với bất cứ lúc nào trước đây!

Thoải mái thật!

Lương Cừ nhận lấy dây cương từ tay sai vặt, cưỡi lên Xích Sơn trở về nhà.

Đẩy cửa ra, vòng qua bức tường bình phong, bên trong sương phòng phía Tây vẫn sáng ánh nến.

Nay lão hòa thượng mỗi ngày đều thắp đèn thức đêm, ngay cả mục đích ban đầu là tìm kiếm tà tăng dường cũng đã quên mất.

Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam lòng.

Vẫn là đại đạo càng khiến người ta si mê hơn!

Đưa dây cương cho Phạm Hưng Lai, Lương Cừ đang định rửa mặt đi ngủ, cửa sương phòng phía Tây đột nhiên mở ra.

Lão hòa thượng lần tràng hạt bước qua cánh cửa, hai tay chắp trước ngực.

"Thí chủ, nghiên cứu nhiều ngày, lão nạp có chút tâm đắc"

Bình Luận (0)
Comment